@hoaihuyle CONTEST BY ALICE- SỐ PHẬN
Tôi xin kể một câu chuyện về số phận của một cô gái.
Một cô gái với vẻ ngoài xấu xí, nếu thang điểm 10 là về sắc đẹp thì âu cô gái này cũng chỉ 3,4 mà thôi.
Tài năng thì không có, chỉ là một học sinh, sinh viên bình thường không có khả năng giao tiếp, sống khép kín do từ bé phải chuyển trường nhiều lần nên dần dần từ đó cô cũng khép kín tâm hồn lại.
Cha mẹ suốt ngày la mắng cô, cuộc đời luôn không gặp may mắn về thi cử cũng như công việc. Một buổi chiều nọ cô thấy một tờ áp-phích rơi ngay trước mặt cô, trên tờ giấy ghi rằng: “ Nếu bạn là một người không cảm thấy hạnh phúc trong cuộc sống này thì hãy đến địa chỉ X gặp tôi, cuộc đời bạn sẽ thay đổi”.
“ Rõ vớ vẩn ” đó là điều đầu tiên mà cô gái nghĩ, nhưng sau khi về nhà với những lời quát mắng của bố mẹ về việc cô ấy lại xin việc không thành công. Và những dòng newfeed với người yêu đầy hạnh phúc của các bạn cùng lớp cô, cô cảm thấy ghen tị nên vào ngày mai cô quyết định sẽ đến địa chỉ đó.
Sáng sớm cô đi tìm vị thầy đó, khi bước vào một căn phòng được rọi sáng bởi những chiếc đèn dầu đầy sang trọng. Căn phòng được thiết kế một cách đối xứng với trần nhà cao chót vót được chống đỡ bởi những cái cột đình , và giữa căn phòng là một bàn thờ rất to , với phía trên đầy những hoa quả cúng bái.
Cô gái đi tới, một cách chậm rãi . Khi bước đến trước một tấm đệm cô ấy bắt đầu quỳ xuống và kể về cuộc đời mình, người thầy suy nghĩ một lát rồi đưa ra tấm bùa và bảo với cô gái rằng:
“ Ta sẽ xin thần linh cho con hạnh phúc, nhưng bù lại phải trả cho ta một sự không may trong cuộc đời này.
Nghĩa là nếu con cầu xin một hạnh phúc thì con phải đánh đổi một sự không may trong cuộc đời con. Nó có thể bất cứ là gì như con bị tai nạn, bị sa thải,...”
Cô gái ngẫm nghĩ một lúc rồi đồng ý, sau đó thì ra về. Ngày mai cô có hẹn một buổi phỏng vấn và trong ngày hôm đó cô cứ thầm nghĩ may mắn của mình là gì đây gặp một anh chàng đẹp trai, hay là trong công việc sẽ suông sẻ, cô gái đi ngủ với một tinh thần đầy mong đợi vào một ngày mai.
Hôm sau cô đi phỏng vấn thì bị mắc một cơn mưa to làm áo quần ướt phải ghé vào tiệm giặt ủi, gặp một anh chàng rất cao ráo, đẹp trai và tốt bụng khi cho cô mượn một bộ đồ và áo mưa để đi xin việc. Tuy không xin được việc, nhưng sau cuộc gặp gỡ đó cô gái và chàng trai thường xuyên hẹn nhau đi chơi. Nhìn ngoài vào cứ như đôi đũa lệch vậy, cô gái biết vậy nên tin rằng đây có lẽ là sự hạnh phúc mà mình được ban cho. Không lâu sau, anh ta cầu hôn cô gái và họ có con với nhau, cuộc đời cô gái tưởng chừng đã hạnh phúc khi đứa con trai của mình rất giống bố không hề xấu xí như mình. Thì một hôm khi vào tiệm giặt ủi nơi làm việc của chồng thì cô thấy anh ta đang trò chuyện với một cô gái xinh đẹp, cô gái đó đang bồng bế con trai cô và nói chuyện với chồng mình như thể họ là một gia đình. Sau nhiều hôm đều gặp phải tình cảnh này, thì cô gái bắt đầu gây gỗ với chồng mình.
Một hôm sau khi ăn cơm, anh chồng phải quay lại tiệm ủi. Sáng hôm sau trước khi khách vào tiệm thấy cửa không đóng và trên sàn nhà toàn nước màu đỏ, thì ra ai đó đã giết anh chồng rồi nhét vào máy giặt.
Cô gái rất đau khổ vì một hạnh phúc trong cuộc đời này của cô đã mất, từ đó cô lại càng uy quý cậu con trai hơn, vì đó là lẽ sống còn lại và duy nhất của cuộc đời cô.
Sau 2 năm kể từ khi chồng cô mất, cơ quan chức năng không tìm ra thủ phạm. Khi đang ngồi tập vẽ cùng con trai của mình, cô bảo với con trai rằng: “Con à mẹ thương con lắm, giờ mẹ hơi mệt mẹ phải đi ngủ con chơi ở nhà đừng đi lung tung nhé. Sau khi tỉnh dậy thì xác đứa bé nằm dưới tầng lầu và chết do ngã từ trên căn hộ, cô gái một lần nữa đau khổ, mọi người xung quanh thì thương xót cho số phận của cô. Thật là xui xẻo, thật là bất hạnh,... đó là những lời nói của mọi người, Cô liền chạy đến người thầy bói để hỏi rõ thì người thầy chỉ cười, cười rất to và chỉ vào cô gái rồi nói điều xui xẻo ta ban cho con chính là chàng trai mà lấy làm chồng.
Cô ngã ra, và nhận ra rằng có lẽ nào mình là người đã giết họ. Vì quá áp lực lo sợ khi mang thai đứa con sẽ xấu xí giống mình, và người chồng ngoại tình nên tâm lí cô gái đã thay đổi, sau khi đi khám thì cần phải điều trị nếu không sẽ có biến chứng, nhưng vì lo sợ sẽ rời xa con mình nên cô gái quyết định không chữa trị.
Hạnh phúc là do tự chúng ta nắm lấy và tạo nên, hạnh phúc không phải là một cái gì đó khó nắm bắt mà luôn bên cạnh ta.
Không cần phải sợ nó mất đi, hay phải đi tìm nó bạn chỉ cần sống và tận hưởng nó.
@lenancie - 3 đồng và 1 hào
Nó phanh gấp con xe Sh mới cóng, đá chân chống cái phạch rồi lao nhanh vào phía bên trong.
Tít ở dãy bàn cuối cùng, lũ bạn nó đã nhao lên đứa đứng, đứa ngồi, ôm vai bá cổ loạn cả một góc quán. Thấy nó, mấy thằng đứng ngoài níu chai bia rót thêm vào cốc rồi huýt sáo: "Ê đại gia SH, phạt rửa ruột vài cốc đê. Mày làm cái mẹ gì mà lâu thế. Vợ đẻ rồi hả????"
Nó cười hềnh hệch: "Đek. Đã đẻ đéo đâu. Nếu đẻ đã ngon mẹ nó rồi. Vẫn đang bầu nên phải chăm sóc chu đáo tí. Phạt thì phạt sợ đ' gì. Hôm nay để đấy tao lo. Mấy đồng. Hahaha".
Mấy thằng bạn nghe thế như mở cờ, dô lên tới tấp.
Cuộc nhậu nào rồi cũng tàn. Khi cả lũ đều phê pha, lần lượt từng người từng người rã đám. Nó vốn sĩ diện, lúc nãy trót lỡ lời nhận thanh toán nên không thể để anh em trên bến dưới thuyền nó cười vào mặt được.
Vài thằng bạn rút ví đòi gửi tiền, nó gạt đi: "Dè, mấy đồng, bữa ăn bọ mà tao ko cân cho chúng mày được à. Mịa, khinh nhau vãi chưởng. Lui ra".
Nó xô bọn kia ngã dúi dụi. Cầm hóa đơn thanh toán, chẳng thèm để ý chi tiết, nhìn tổng cộng rồi rút tiền. Sẵn cao hứng, nó boa luôn cho em rót rượu một tờ xanh, cười phớ lớ:"Mấy em phục vụ anh vất vả quá. Cầm chút uống nước đi ha".
Giải quyết đâu vào đấy. Nó phi lên con SH phóng vút đi.
Chừng đấy rượu thì nhằm nhò gì với nó. Nó cân tất. Vừa huýt sáo, vừa nghĩ, nó tự vui, cười thầm trong bụng.
Đến ngã tư đường dừng đèn xanh đèn đỏ. Giữa cái nắng hè oi ả, nó ngó nghiêng tìm chỗ dừng xe cho mát. Đứng dưới tán cây cổ thụ, nó ghé 1 chân chống lên vỉa hè, nhìn láo liên xung quanh. Nó phát hiện ra có cụ ông già thật già đang chăng mẹt bán cơ man là chuối. Có vẻ là chuối nhà, nó nghĩ đến món khoái khẩu của vợ, hắng giọng: "Ê cụ, chuối bán thế nào đấy?!"
Ông cụ tầm hơn 80 tuổi thì phải, nghiêng nghiêng đầu bỏm bẻm: "13 nghìn 1 nải chú ạ. Chú mua cho tôi về khỏi nắng. Chuối nhà. Tôi đi bán hộ bà nhà tôi. Có 2 ông bà già thôi chú ạ".
Nó nghĩ thầm "đek tin", rồi lại hắng giọng: "10 nghìn thôi. Quái gì đắt thế".
Ông cụ vẫn ôn tồn, cần mẫn: "Chú ko phải trả đâu. 13 nghìn chú ạ".
Trời nắng, lại muốn mua cho nhanh, nó hơi cáu:" uh thì 13. Tiền đây. Mang qua đây 1 nải".
Nói rồi, nó lục được 13 nghìn tiền lẻ, tiện tay ném về phía ông cụ.
Ông cụ cúi xuống nhặt nhặt mấy đồng bạc, phủi phủi lớp đất bụi nồng của mùa hè, duỗi phẳng phiu rồi gói lại trong một cái túi nâu sờn màu. Cụ cười móm mém nhưng ánh mắt vui tươi: "Cảm ơn chú. Quý hóa quá. Vậy là tôi có thêm vài hào cho bà nhà tôi rồi. Chuối của chú đây. Chú đi đường mạnh giỏi".
Ông cụ dâng hai tay nải chuối đưa cho nó.
Nhìn hình ảnh ông cụ lượm tiền, nghe ông cụ nói cảm ơn. Tự dưng lòng nó chông chênh đến lạ.
Gió mùa hè tạt qua mặt nó. Nóng rát. Cái vị bia lúc sáng giờ đắng chát. Nó vừa tiêu thêm vài hào mà thấy đắt giá thật sự...
@trangmun Hãy báo hiếu cha mẹ, ngay khi mình có thể
Linh sinh ra trong một gia đình nghèo khó, mẹ cô một mình nuôi hai chị em cô ăn học. Mẹ cô vì không muốn hai cô con gái của mình phải thiệt thòi, thua kém những bạn khác đã liều mình mà làm việc, chỉ để kiếm được chút tiền ít ỏi ,mẹ cô đã làm tất cả những công việc mà bà có thể, từ nhặt ve chai, bán xổ số, làm ô sin ngắn hạn cho đến sách vữa, lao công,... mọi việc làm lũ vất vả bà đều nhận hết chỉ để cho con mình được có ăn có học bằng bạn bằng bè.
Từ nhỏ Linh đã ý thức được hoàn cảnh của gia đình mình, chứng kiến cảnh mẹ mình lam lũ vất vả, bạn bè dè bỉu ,khinh thường thậm chí còn cô lập ,miệt thị cô chỉ bời vì gia đình cô nghèo .Cô đã ôm trong mình một hoài bão lớn- một tham vọng làm giàu. Cô thầm nghĩ : "Chỉ có giàu mới có thể giúp mẹ cô bớt khổ, giúp em cô được đi học đàng hoàng, chỉ có giàu người khác mới không thể khinh thường cô và gia đình cô" , Với cô "tiền" đã trở thành lí do tiên quyết khiến cô vươn mình lên và mạnh mẽ lên.
Từ đó, cô cắm cúi vào học, thỉnh thoảng giúp mẹ nhặt rau ,nấu cơm. Cô học ngày học đêm, vươn lên đứng thứ nhất của lớp, xuốt 12 năm học cô luôn giành danh hiệu học sinh giỏi , rồi giành cả học bổng khuyến học của trường phụ giúp phần nào việc tiền nong đi học của bản thân. Cô đỗ vào một trường Đại học danh tiếng ở Hà Nội, để có tiền chi trả cho học phí và phí sinh hoạt , cô tự tìm cho mình những công việc làm thêm . Mới ngày lên đại học cô còn hay về nhà, lâu dần vì công việc học tập và làm thêm ,cô bận đến tối mắt tối mũi cô đã chẳng còn hay về nhà nữa, thậm chí ngay cả cuộc điện thoại để hỏi thăm gia đình còn trở nên ít ỏi .
Thời gian thấm thoắt trôi đi, bằng nỗ lực của bản thân, cô tốt nghiệp bằng giỏi một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội. Và đương nhiên, ông trời chẳng phụ lòng cô, cô nhanh chóng tìm được một công việc tốt ,lương cao ở Hà Nội. Để thuận tiền cho việc đi làm cô liền thuê luôn một căn trung cư tại Hà Nội. Mỗi tháng cô đều gửi tiền về nhà cho mẹ cô , đủ chi phí để gia đình sinh sống và nuôi em cô ăn học, cô còn thường xuyên đi sắm quần áo dầy dép và gửi về cho mẹ và em cô, tuy nhiên cô lại chẳng dành nổi chút thời gian để về thăm mẹ và em cô .
Cô vốn là người hiếu thắng, cô không bao giờ thỏa mãn với những gì cô đang có, với cô số tiền này chưa bao giờ là đủ, cô phải giỏi hơn nữa, phải có nhiều tiền hơn nữa, để về nhà xây cho mẹ cô một căn biệt thự, mua xe ô tô xịn cho mẹ cô, để những người trước đây từng khinh thường hắt hủi gia đình cô phải thấy hối hận. Cô lài lao mình vào công việc ,cả ngày cả đêm chỉ có công việc và công việc. Mẹ cô nhớ cô ,em gái cô nhớ cô muốn gọi điện hỏi thăm cô cũng khó, lúc nào cô cũng chỉ được hai , ba câu là cúp máy.
Chẳng bao lâu cô lên chức phó tổng giám đốc, lương cô thì không còn phải nói đến nữa, cô bây giờ có tiền, rất nhiều tiền, cô thừa sức để xây nhà và mua xe cho mẹ. Nhưng đương nhiên, đồng nghĩa với việc cô lên chức là việc cô ngày càng bận ,ban ngày nếu không phải là đi họp , thì là đi gặp đối tác, tối về thì cũng là đi dự tiệc hoặc làm giấy tờ . Cuộc sống của cô lúc này bận hơn lúc nào hết. Rồi một hôm, cô đang họp thì mẹ cô gọi, cô đoán chắc là nhớ con như bình thường thôi. Cô vội vàng bắt máy và nói nhanh: "alo, mẹ à, con vừa gửi tiền cho mẹ sáng nay rồi. Con đang họp, mẹ có việc gì gấp không, nếu không có gì thì con cúp máy đây, tối về con gọi lại cho mẹ sau nhé! " Rồi cô cúp máy luôn rồi tiếp tục vào họp bởi dạo này công ty gặp chuyện, cô cần xử lí gấp........ Cuộc họp kết thúc, cô cùng đồng nghiệp đi ăn rồi mới trở về nhà, nhìn lên đồng hồ đã là 11h tối, thiết nghĩ ở quê mẹ hay ngủ sớm, tầm này chắc đã yên giấc rồi ,nên cô chẳng gọi nữa, để mai gọi vậy.
Hôm sau , Linh lại tiếp tục công việc đi làm , vì bận quá cô lại quên mất gọi điện thoại cho mẹ . Hôm nay cô xong việc sớm, tự thưởng cho mình một buổi về nhà sớm, đang nằm đắp mặt nạ thư giãn thì có điện thoại, là số của mẹ. Cô vừa bắt máy thì có ngay giọng một người phụ nữ quát vào tai cô : "Linh! Mày giờ này đang ở đâu hả, mẹ mày ốm nặng, đêm hôm qua cảm mất rồi , mày ngoài tiền ra thì còn có biết đến ai không hả, mày không về đây mà lo cho mẹ mày đi! " Lời nói như xét đánh ngang tai, Linh thất thần mất hơn 1 phút , cô run rẩy , cô hoảng loạn, ấp ủng hỏi lại "ai vậy? cô nói gì vậy? không thể nào" .Hóa ra người ấy là bà dì họ hàng xa của cô, nhà ở gần nhà cô, bà ấy là người duy nhất chịu qua lại với nhà cô khi nhà cô còn nghèo khó.
Cô lập tức trở về nhà, trong căn nhà quen thuộc, dù đã được sửa sang và vững trãi hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn mang vẻ u ám, lạnh lẽo đến vậy, chạy vào nhà đập vào mắt cô là em gái cô đang nằm gục khóc nức nở , mẹ cô nằm ấy, im lặng , hai mắt nhắm mà vẫn còn vương lại dòng nước mắt cũ. Vừa thấy cô , bà dì liền chạy ra kéo cô vào và mắng xối xả vào mặt cô. Lúc bấy giờ mắt cô đã mờ đi, tai cô ù đi, cô đã chẳng còn có thể nghe rõ dì của mình đang nói gì, cô khụy xuống bên cạnh mẹ. Em gái cô nhìn cô với ánh mắt tuyệt vọng, buồn đến sâu thẳm ,có chút gì đó oán trách.
Cô gùy gối, không dám tin vào mắt mình, cô muốn khóc , khóc thật to, muốn gào lên cho thỏa lòng mình mà cô không làm được , giờ đây cô phải trách ai, trách ông trời? hay trách chính bản thân cô? Giờ đây, cô đã có tiền, rất nhiều tiền, cô còn tính sẽ xây biệt thự cho mẹ, mua xe cho mẹ và em, cô còn tính đợi khi em học xong cấp 3 sẽ đưa mẹ và em lên Hà Nội sinh sống cùng cô , cô còn tính...... Chẳng phải cô liều mạnh làm việc cũng chỉ vì mẹ, vì em thôi sao, tại sao khi cô còn chưa kịp làm những điều ấy, mẹ cô đã nằm đây lạnh lẽo và vô hồn?
Đến giây phút này cô mới nhận ra, mình đã sai đã vô tâm đến như thế nào, tại sao cô không quan tâm mẹ một chút, bớt chút thời gian về thăm mẹ, thăm em. Đến bây giờ cô mới nhận ra, đã quá lâu rồi cô không cùng mẹ ăn bữa cơm gia đình, đã quá lâu cô chưa được ôm mẹ ngủ, quá lâu chưa được bóp vai thủ thỉ chuyện vui buồn của mình cùng mẹ, giây phút này tiền còn có ý nghĩa gì???
Tại sao khi mẹ còn khỏe,còn ở đây đợi cô, thì cô lại không về , không báo hiếu với mẹ , để đến giờ đây phải hối hận trong vô vọng . Tại sao cô không biết rẳng, điều làm mẹ hạnh phúc nhất không phải là số tiền lớn cô gửi mỗi tháng, mà đơn giản chỉ là cô trưởng thành, cô hạnh phúc , cô cùng mẹ trải qua những năm tháng còn lại ,cùng nhau ăn bữa cơm, cùng nhau chuyện trò. Giờ đây, khi cô nhận ra thì mẹ đã đi mãi, chỉ còn lại là sự tiếc nuối......
"ĐỪNG ĐỢI ĐẾN KHI CÓ TIỀN , MỚI BÁO HIẾU CHA MẸ, VÌ HỌ KHÔNG ĐỢI ĐƯỢC MÌNH ĐÂU"
Hãy trân trọng những gì mình đang có, bởi biết đâu, một ngày nào đó, khi bạn muốn trân trọng, đã không còn có cơ hội nữa. !!!
@kemice - [CONTEST BY ALICE]: 20 năm tình bạn
T là Kem (đẹp) và H là Cáo (xấu). Đây là biệt danh của chúng tôi.
Đi đến tận cùng của tình bạn
Là nụ cười
Là chia sẻ
Là giận hờn
Là cảm thông
Là nhiều, nhiều nữa.
Chúng t sinh ra và lớn lên ở Nghệ An. Nhà cách nhau có 500m, t ở mặt đường Quốc lộ 1A, nó ở trên đồi khác xóm, cb thường gọi là rú Ngu (đùa). Đường lên nhà n tối thui, ko đèn đường, toàn cây cối xung quanh, gió thổi ríu rít, sợ thật sự, cho tiền t cũng ko dám đi chơi đêm một mình.
H với t quen nhau từ mẫu giáo (5 tuổi). Chơi xuyên mẫu giáo lên đại học, và đến tận bây giờ, hơn 20 năm tình bạn.
Bạn có thấy thắm thiết quá không?
Đợi ngày H lấy chồng ngoại quốc, ta quên nhau nhé
Ngày xưa mỗi xóm sẽ có một trường mẫu giáo cho các bé đi học, t ở xóm 7 đi học trong nhà văn hoá cách nhà 300m. N ở xóm 8, xin qua xóm t học, lạc xóm hẳn với cả lớp. Có lẹ có duyên từ nhỏ.
Lên cấp 1 cũng đi theo t học lớp B, đúng ra thì nó phải học lớp C, với cb xóm nó. May mà hai đứa học đều giỏi (dốt chắc không chơi đâu ahihi), chơi nghịch vào top one đủ trò: ném dép, ô 2, ô 4, nhảy dây, chơi chùa, dượt nhau, cõng nhau, chơi thẻ, lên rừng chơi trốn tìm ... tung tăng cả ngày. Tuổi thơ dữ dội quá.
Lên cấp 2 học với nhau được 2 năm, trường chia lại lớp, ko học với nhau nữa. Cấp 3 học theo khối A, B, C, D để thi đại học, nó học Văn Sử Địa, t học Toán Lí Hoá. Xa nhau trên trường lớp, đi chơi với nhau vẫn thường xuyên, liên tọi.
Lên đại học, 4 năm ở với nhau, t học Thương mại, n học Luật ĐHQG, chs anh trai nó tìm nhà trọ gần trường t, thế là t được đi học gần trường 5p đi bộ, n đi xe đạp. May. ☺️
Chuyện tình chúng t êm đẹp như mơ. Có cãi nhau nhiều nhưng cãi xong thôi, ở với nhau lâu năm kiểu gì chả có xích míc, đứa chửi thì đứa im, đứa chửi thì nghe, nghe xong thì thôi, không thôi thì làm gì được nhau, giận không giận được. Hahaaaa. Giận làm gì rồi lại phải lành. Qua ngày mai lại vui vẻ, trừ những lúc cáu thật sự.
Thế rồi một ngày đẹp trời, tạm gọi là thế, nhưng thật ra là như cứt thì đúng hơn.
T ghét N cay đắng.
Đó là năm cuối cùng đại học của chúng t. T bắt đầu không nói chuyện, không bắt chuyện, không kể lể, rủ rê nó đi chơi như bình thường. Sống một nhà như những người xa lạ. T tự thu mình vào một góc nhỏ, sắp tự kỉ cml khi ở phòng trọ. N ko biết tại sao t lại tự nhiên như thế, tính nết thay đổi, quay ngoắt dù có cố gắng hỏi:
tại sao M lại đối cử với T như vậy?
T bơ ko thèm care. Kiểu như, mài hãy quên tau đi. T dở, t điên kệ t đi. Làm ơn bước ra khỏi cuộc đời nhau đi. lol
Sau tình bạn 12 năm thì tình bạn 16 năm cũng chấm dứt. T đã từng nghĩ thế.
Về quê, t cũng kbh lên nhà n chơi, mọi cuộc vui tại nhà n đều ko có mặt t. May mà n cũng biết ý (không biết có phải không?), từ chối cho cb lên quẩy, để t cũng đi đc. Ngày xưa cứ về quê là đi vs nhau, n xuống chở t, hẹn hò với cb, đi ăn bánh bèo, đi biển, đi hồ vực mấu, đi hát đi hò. Rồi thưa dần thưa dần, t tự đi và ko nhờ đón nữa. Tạm biệt những ngày bên nhau từ đó.
Tốt nghiệp đại học, chúng t vẫn ở Hà Nội, nhưng trả phòng trọ cũ. T tìm phòng mới ở một mình gần trường, tiện đường đi học, song bằng Kế Toán. N tìm việc ở vp Luật, vừa làm vừa học hỏi kinh nghiệm, chuyển qua nhà chị họ ở.
Sau bao nhiêu cố gắng vớt vát tình bạn trong sáng đẹp đẽ của chúng t nhưng không thành, n đành bỏ cuộc . T đối xử với nó như nào, nó đổi xử lại như thế. N rất tốt nhưng t rất tiếc. Fine.
Tự thấy t xấu tính quá, n không có lỗi, k phải tại nó, nhưng t lại đối xử như đó là lỗi của n. N trách t, chửi t, ghét t, bơ t, t chấp nhận hết. Đến cái tầm đấy thì ko có đúng sai, chỉ có ghét và ghét cay ghét đắng. Nhìn đã thấy ghét rồi. lol
Mãi sau về sau sau, gần một năm sau, chúng t mới lại bình thường như xưa. Khi đó t đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn, nghĩ thoáng hơn, dù đời không màu hồng với t lắm.
T đã kể n nghe, kể trong nước mắt (chắc say) ^^. Lí do không liên quan đến nyc của t như nó nghĩ, vì ngày xưa nyc của t thân với n lắm, rồi chúng t ct, n tưởng tại n, bla bla... T xin phép không kể chi tiết về chuyện này. Cb có thể hiểu là một câu chuyện buồn của riêng t liên quan đến n, nhưng không phải tại nó, mà lỗi là của a trai của n (nguyên nhân chính), chỉ t, n và một bạn nữa biết. Không biết các bạn có kể lại cho ai nữa không, nhưng hi vọng là không. Nếu có thì đừng để t biết, t mà biết được thì xin phép đc làm NGƯỜI DƯNG của nhau.
20 năm tình bạn, cuối cùng vẫn bên nhau. Là may mắn của t, của n. Là hi vọng đến khi lấy ck, có con có cái, vẫn hẹn nhau thi thoảng trò chuyện, kể nhau nghe chuyện đời chúng t, hầy?
Bạn có tin vào bạn thân của bạn?
Bạn có tin vào tình bạn của bạn?
Bạn đã làm gì có lỗi với bạn của bạn chưa?
Bạn nghĩ mình tốt với bạn của bạn chưa?
Cùng t chia sẻ câu chuyện của bạn nhé.
Câu chuyện của t không chỉ để tham gia contest của @a-alice, mà còn là kỉ niệm của riêng t, về tình bạn, bạn thân của t, để chia sẻ nỗi lòng của t. Mọi câu hỏi liên quan sâu xa đến nguyên nhân, t xin phép từ chối trả lời. Mong cb thông cảm. Hì.
Cám ơn cb đã quan tâm và đọc bài viết này. Nếu yêu thích t, hãy resteem và upvote nhé.
Many thanks!
❤️
@anfood -CONTEST BY ALICE - CHÚ CHÓ NHỎ CỦA TÔI
Cảm ơn @a-alice đã tổ chức cuộc thi này để tôi có cơ hội bày tỏ lòng mình ..
Tôi đã từng có một '' người bạn thân '' - tôi đã gắn bó với nó suốt 10 năm , khi tôi buồn nó đã lại gần an ủi tôi - tuy nó không biết nói nhưng tôi cảm nhận được sự chia sẻ của nó. Khi tôi vui , nó cũng nhảy cẫng lên và bắt tôi phải ôm.. Nhưng người bạn của tôi đã ra đi mãi mãi..
Gia đình tôi trước kia có nuôi một chú chó màu vàng, chú chó này đã lớn lên cùng tôi , nên nó luôn quấn quýt và ngoan ngoãn khi thấy tôi. Cách đây hơn chục năm, bà tôi là người nhặt nó, ai đó đã bỏ rơi nó ở trong thùng rác. Bà nói rằng khi nhìn thấy nó bà đã rất thương, nó là chủ chó nhỏ nhưng rất gày , lông của nó như bị cắt , chân của nó bị thương nặng và phải đi tập tễnh ..có lẽ những đứa trẻ trong làng đã đuổi theo và cắt lông của nó. Gia đình tôi vốn chưa bao giờ nuôi con vật nào, nên khi bà tôi đem chú chó nhỏ về bố mẹ tôi đã phản đối. Bố mẹ tôi rất sạch sẽ và họ không muốn phải dọn dẹp khi nhà có chó. Bà tôi nhất quyết giữ chú chó này lại và ngày ngày cho nó ăn cơm . Vết thương và bộ lông của nó dần dần hồi phục, có thể vì nó đã bị ám ảnh từ hồi nhỏ nên chú chó rất nhút nhát và hiền lành. Nó chưa bao giờ cắn ai. Tất cả mọi người đến nhà tôi chơi đều chỉ thấy nó nằm một góc ngoan ngoãn, ai gọi nó là nó đều vẫy đuôi khoái chí. Chính vì thế mà bố mẹ tôi dần dần thay đổi suy nghĩ, họ muốn giữ chú chó nhỏ này ở lại. Bà tôi đã huấn luyện được rất nhiều thói quen tốt cho nó, nó không bao giờ đi bậy ra nhà, nó không bao giờ bỏ nhà đi khi đã quá đêm, đặc biệt nó không bao giờ tha những thứ bẩn thỉu về nhà. Gia đình tôi thực sự đã coi nó như một thành vien trong gia đình. Nó là người bạn nhỏ của tôi, trong nhà nó chỉ quấn tôi và bà của tôi. Bà nay đã già yếu nen chỉ ngồi được một chỗ, mỗi lần thấy bà đang ngồi ở sân hóng mát, nó lại chạy lại gần vẫy đuôi ra ám hiệu cho bà vuốt ve nó. Bộ lông của nó rất sạch sẽ và mượt mà vì bố mẹ tôi luôn tắm rửa cho nó mỗi ngày. Ai cũng yêu chú chó nhỏ này. Một ngày , bà của tôi đổ bệnh nặng , mặc dù chạy chữa nhiều nơi nhưng bẹnh tình của bà không hề thuyên giảm. Bệnh viện không thể chữa được căn bệnh của bà , bà có tâm nguyện muốn được về nhà, vì vậy gia đình tôi cũng chuyển bà về nhà. Chú chỏ nhõ đã lâu không được bà vuốt ve cứ nằm thui thủi một chỗ, có lẽ nó đã đoán được điều gì xảy ra. Ngày bà tôi mất ,gia đình tôi không thấy nó đâu cả , nhưng mọi người cũng không quan tâm nó vì gia đình còn bận rất nhiều việc. Đến khi tối nó có tha về một bông cúc trắng đặt trước thềm nhà.. hóa ra động vật cũng hiểu tiếng người , nó và tôi thường hay xem phim, tôi không biết bà đã nói những gì, nhưng tôi biết nó có thể hiểu những gì bà tôi nói. Và nó biết bà tôi rất thích hoa..
Kể từ hôm đó, nó không chịu ăn uống, khuôn mặt của nó cũng buồn tủi, tôi còn chẳng thấy nó ra đón chào tôi mỗi khi tôi đi học về nữa. Nó bị suy dinh dưỡng nặng mặc cho bố mẹ tôi luôn cho nó ăn những thứ nó thích. Thỉnh thoảng nó chỉ ngồi lặng trước thềm, nơi mà bà tôi khi còn sống thường hóng gió. Sau 3 tháng, nó ra đi. Gia đình tôi chôn nó ở trong vườn , sự ra đi của nó là một nỗi buồn cho gia đình của tôi...tôi đã nghe rất nhiều những câu chuyện về tình yêu của chú chó và chủ của nó. Như câu chuyện chú chó Hachiko ở Nhật, dù chủ nó đã mất nhưng ngày nào cũng vậy, nó cũng ra sân ga đợi chủ của mình trở về. Hoặc câu chuyện về chú chó của người ăn xin, mặc cho người ăn xin lúc giàu sang ruồng bỏ nó , nhưng khi anh ta cần nó đã bên cạnh anh ta. Khi anh ta bị rơi xuống giếng trong 1 tháng trời, chính nó đã giúp chủ nhân của mình được người cứu ( nó đã chết trên thành giếng sau khi kiếm đồ ăn cho chủ nhân , chính vì mùi của nó đã khiến người dân phát hiện )
Tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng : '' Hãy yêu thương con vật mà bạn nuôi, đặc biệt là loài chó, nó là động vật trung thành và rất thông minh , nó luôn hiểu những gì mà bạn nói .. Ngày hôm nay khi tôi viết những lời này, tôi lại nhớ về chú chó của tôi.
@thuanhdoan - Số phận là sự lựa chọn, không phải là sự trùng hợp
Có ai đó đã từng nói: “Hãy lựa chọn để ngày mai đừng hối tiếc” . Mặc kệ đó là điều đúng đắn hay kể cả sự lựa chọn đó là sai lầm, bất chấp trong mắt người khác đó là điều điên rồ hay khờ khạo. Nghiễm nhiên kể cả vấp phải các chướng ngại vật cản trở. Thế nhưng, cứ lựa chọn đi, chỉ cần bản thân ta không cảm thấy hổ thẹn, chỉ cần ta ngẩng cao đầu, chỉ cần ta thấy hạnh phúc. Thế là đủ!
“Bất cứ điều gì xảy ra thì đó chính là điều nên xảy ra”. Quan trọng là cách ta đón nhận điều đó như thế nào. Số phận là sự lựa chọn, không phải là trùng hợp. Ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống, tại sao phải nghe theo sự sắp xếp của “số phận” , bạn nhỉ?!
Tuổi 12, có cô gái vấp ngã ngay ngưỡng cửa đầu tiên cuộc đời. Nhưng rồi đó lại là điều may mắn để cô gặp được thầy cô đáng kính, nhiều bạn bè tử tế.
Tuổi 18 phạm sai lầm một lần nữa. Nhưng rồi nhờ gia đình bên cạnh động viên, cô cũng bước qua một cách thật tuyệt.
Tuổi 22, cô vấp ngã vì nông nỗi bốc đồng của tuổi trẻ. Gia đình không quay lưng, rộng lượng đưa tay níu lấy cô. Rồi cô cũng vượt qua.
Năm 24 tuổi, cái tuổi thử thách cho những con người mong muốn sự ổn định, một lần nữa- cô lại lỡ bước… Nhưng lần này là cô chọn. Cô bước đi như chưa từng được bước. 4 lần vấp ngã là 4 lần cô thấy cánh cửa cuộc đời như đóng lại. Ngay sau đó, ánh sáng le lói xuất hiện nơi một cánh cửa khác mà cô vô tình để màu đen tuyệt vọng trong suy nghĩ che lấp. Và cô cũng hiểu rằng, ai rồi cũng có một bình minh của riêng mình. Mạnh mẽ, suy nghĩ tích cực, hãy đón nhận khó khăn đó như lẽ tự nhiên và cố gắng vươn lên mỗi ngày.
Mọi chuyện qua rồi ta sẽ thấy nhẹ nhàng như chẳng có gì đốn ngã được bản thân ngày sau.
Cảm ơn @a-alice tổ chức cuộc thi viết nhé!
According to my palet - I think this would go great with a Lager.
Downvoting a post can decrease pending rewards and make it less visible. Common reasons:
Submit
Còn trẻ cứ vấp ngã . :))) bài học rút ra từ câu chuyện này. Đùa đấy . Mong sao chị ấy tìm được người xứng đáng :))
Downvoting a post can decrease pending rewards and make it less visible. Common reasons:
Submit
5 câu chuyện trog này đấy
Downvoting a post can decrease pending rewards and make it less visible. Common reasons:
Submit
Câu chuyện cuối cùng :)))
Downvoting a post can decrease pending rewards and make it less visible. Common reasons:
Submit
mọi người viết hay quá, sẽ cố gắng tham gia lần sau cùng mọi người ^^
Downvoting a post can decrease pending rewards and make it less visible. Common reasons:
Submit
Chúc mung moi ng
Downvoting a post can decrease pending rewards and make it less visible. Common reasons:
Submit