Sau bao nhiêu tất bật rồi cũng được tách mình ra để hòa vào một thế giới của riêng mình, một thế giới hạn chế việc tiếp khách.
Thiên nhiên cũng thiệt là ưu ái.
Những cơn gió lành lạnh thổi từng đợt từng đợt miên man vào làn da mỏng manh. Ngồi cảm từng cái lạnh đi qua làn da.
Như để cân bằng lại phần nào cái lạnh là cái nắng nhè nhẹ.
Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Một dạo u buồn quá thì đọc được những dòng đầy ủi an. Rằng những nỗi niềm giống như mây, cái phần đẹp đẽ nhất của mỗi con người như bầu trời xanh vậy đó. Bầu trời xanh vẫn luôn ở đó, mây rồi sẽ trôi đi, đừng quá chú trọng vào những đám mây. Thế là cứ cố nhìn, dẫu mây có dày đặc đi thế nào đi chăng nữa, để tìm thấy màu xanh.
Màu xanh của bầu trời vẫn thế, dẫu nhìn từ thung lũng này hay nhìn từ nơi nào khác.