Hắn vẫn thường thấy lạc lõng trong những tổ chức, nhóm mà hắn vẫn thường tham gia. Không biết vì sao nữa, hắn luôn có cái cảm giác đó chưa phải là nơi hắn đang tìm.
Mà hắn tìm kiếm nơi như thế nào? Cũng không rõ, đó chỉ là một cảm nhận mơ hồ nào đó thôi.
Cho đến một ngày, hắn biết đến như cầu thuộc về. Rằng con người ta sẽ mong muốn thuộc về nơi nào đó, nơi họ cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của mình như một cá vị hoàn chỉnh, nơi họ cảm thấy có đóng góp cho việc chung.
Vậy là những nơi hắn đã từng đi qua, những môi trường hắn từng tham gia chưa phải là nơi hắn thuộc về. Và với hắn, như cầu này cao hơn là như cầu sinh lí và an toàn, thế nên lòng hắn cứ mãi khắc khoải về một nơi như thế.
Và rồi hắn cũng bắt đầu nhận ra. Hắn gặp một người, họ cùng nhau tạo nên những trải nghiệm chung, hắn thấy hắn được là chính hắn cách trọn vẹn, hắn thấy hắn tồn tại cũng có ích & nỗi khắc khoải trong hắn biến mất.
Thì ra hắn thuộc về bất cứ nơi nào, miễn là có người ấy bên cạnh. Nhưng ngặt nỗi, tạo hóa cũng khéo treo ngươi, hắn không thể ở mãi nơi hắn thuộc về.
Nhưng biết được cũng là một điều tuyệt vời rồi phải không? Cho những người khắc khoải như hắn. Như chiếc máy bay kia đã tìm thấy bến đỗ, nhưng không thể hạ cánh nên dành phải lòng vòng trên bầu trời, rồi đây, có lẽ hắn sẽ thành kẻ phiêu bạt khắp phương trời.