Thời gian - không gian ở Burma, đặc biệt là ở Bagan thật diệu kỳ.
Đã thế, tôi còn buồn ngủ, lạc đường, ngáo ngơ. Tất cả thời gian ở đấy, khoảnh khắc nào ở đấy, bình minh, hoàng hôn, màu nắng, không gian thinh lặng, tiếng cầu kinh vang vọng từ đâu không biết; cả buổi tối thì tối om tôi vừa sợ không thấy đường, vừa sợ xe hết xăng...
Và vì tôi một mình.
Tôi không hiểu gì cả. Vì chẳng có gì xảy ra cả. Ví dụ có ai đó, có sự việc nào đấy, xảy ra giữa khoảng không đó, chắc sẽ dễ hiểu hơn. Chẳng có gì cả. Sau một chuyến xe bus đêm dài thật dài, 5h sáng đến nơi trời còn tối thui, rồi mọi thứ bỗng dưng giãn cách ra. Thời gian như giãn ra. Tôi như bị ném vào một vùng không gian của quá khứ. Ngàn ngọn đền hiện ra thấp thoáng lẫn với những bụi cây và khói bụi. Dell hiểu gì cả. :)
Tất cả những gì trường lớp, society, media cố gắng nhồi sọ, chẳng có nghĩa gì cả. Không gì cả.