Everest Base Camp
Lịch trình bình thường mọi người chỉ đến Base Camp, lên đỉnh ngắm mặt trời mọc và dải glacier rồi đi, chỉ 1 đêm. Còn tôi ở lại 2 đêm, mà không được đi Kala Patthar. 2 đêm ở đấy trong tình trạng cảm sốt, bỏ một bữa tối, chóng mặt không đi nổi.
Sáng dậy tôi còn lăng xả vào đánh răng rửa mặt, nước là băng tan, lạnh thấu xương - theo đúng nghĩa đen.
Đến lúc ngồi ăn thấy tay cóng đỏ, sau này tôi mới biết là bị bỏng lạnh.
Mấy hôm nay trời lạnh quá. Vào quán cafe, tay ôm ly nước trà nóng, mà nhớ những ngày trek ở Nepal. Lúc nào tôi cũng ôm ly trà nóng hoặc bát soup nóng.
Sáng đó tay mãi chẳng ấm hơn được. Tôi ngồi xà nẹo gần một tiếng vẫn chưa hết bát soup, càng ăn nó càng nở ra - là nui luộc, đến lúc guide chán rồi nhìn lại vẫn còn nửa bát. : )))
Tôi nhớ mình đã phấn khích ra sao khi ra ngoài thấy băng đông trên mặt nước, lấy gậy đập đập cho nó vỡ ra rồi reo lên hí hửng. Lúc đó mới phát hiện ra anh chủ tea house đang đứng đánh răng sau nhà nghe tiếng tôi thì nhìn xuống, tôi ngước lên thấy thế xấu hổ đưa tay vẫy vẫy, kiểu: good morning. = )))
Buổi tối.
Tôi thay đồ tính đi ngủ rồi, nhìn ra cửa sổ thấy trời đầy sao, nghĩ: ồ có khi nào được quay lại đây, ngắm bầu trời này?! Vậy là xỏ dép ra ngoài ngắm sao. Trời lạnhhhhhhh, hai đầu gối cứ run bần bật. Tôi leo qua leo lại hai nhà để mua thuốc lá, và kiếm que diêm. Đốt được 2 điếu thì hết. Mỗi lần thò tay ra và kéo khăn choàng xuống để hút thì chỉ thấy lạnh.
Những ngày một mình thật kỳ lạ.
Vì một mình - nên từng khoảnh khắc không bị xao nhãng, từng hình ảnh vẫn còn rất rõ.
Hôm rồi đi bộ ra công viên Hoàng Văn Thụ, vừa đói vừa mệt vừa buồn ngủ (trước đó thần kinh phấn khích quá nên ko cảm thấy gì cả), tôi ước gì có điếu thuốc nào, dù tôi biết rõ những thứ đó không phù hợp với tôi - cơ thể tôi (thuốc, cồn, chất kích thích, sữa thú, tiếng ồn).
Đột nhiên nhớ ra mấy câu của LQV:
"Tôi chẳng còn điếu thuốc nào
Đốt lên cho đỡ sợ
Yếu đuối đến cộc cằn thô lỗ
Tôi xấu xí mù loà như đứa trẻ mồ côi
Tình yêu trong lòng tôi chẳng ích lợi cho ai
Những gì mọi người cần, tôi chẳng thiết
Tôi khao khát yêu người
Mà không yêu sao được
Cuộc đời như một mụ già dâm đãng
Một núi giây thừng bẩn thỉu rối ren"