Cảm ơn Saigon cho tôi những ngày bận rộn rối bời để không còn thời gian sức lực đâu nghĩ ngợi chuyện buồn đã qua; cảm ơn Saigon đã giúp tôi quên những điều cần quên, hay đúng hơn là vùi lấp chuyện cũ bởi tầng tầng lớp lớp âm thanh hỗn độn lo nghĩ vụn vặt.
Thời gian ở đây cứ như ngắn lại, quay nhanh hơn với những lần chen ngoài đường, phóng xe thật nhanh, ăn vội vã, ngủ vội vã.
Một tuần tôi chẳng có một ngày yên giấc, chưa một lần thiền trọn vẹn.
🌱
Tôi đã thử. Và fail.
Tôi đã thử thêm lần nữa với anh. Nhưng chỉ thêm thất vọng và bế tắt.
Tôi thử vào Saigon thêm một lần nữa. Thấy ào ạt sức sống, nhưng tự trong lòng thấy rõ đây không phải là nơi tôi muốn sống lâu dài. Có thể chất chứa hết nổi niềm của tôi nhưng không đủ những khoảng lặng cho tâm hồn tôi.
Chỉ càng khuếch trương sự trống rỗng và nỗi cô đơn trong lòng.
Thế giới đổi thay điên cuồng lòng người cũng đổi thay.
Hai năm. Có là quá nhanh hay quá dài không?!
Đã viết nhiều về Saigon, rằng dù có qua nhiều nơi, dù nhiều lúc làm mình mệt mỏi không thở nỗi, thì thành phố này vẫn thật đặc biệt, không sao quên được.
Mỗi lần về Saigon là như được truyền sức sống, như phần nào đó trong tôi được "active", thấy một cái tôi náo nhiệt hơn, vội vã hơn, ào ạt hơn.
Đọc đâu đó gọi nơi này là "trôi - ville", mọi thứ cứ trôi đi thật nhanh, chưa kịp hiểu gì thì cái khác đã ập đến. Những ngổn ngang, hồi hộp, thất vọng, lo lắng, buồn, vui...chưa kịp để cho mình có cơ hội nhận biết thì những điều khác đã đến lấp đầy.
Mấy đêm rồi vẫn ngủ chập chờn, thấy mình như đang lang thang trong một cơn mộng du mà không sao diễn tả thành lời.
🌱
Cũng có lần tôi viết đâu đó, rằng quay lại một nơi "cũ" để thấy bản thân mình đã thay đổi ra sao. Vẫn những con đường (mà mãi chẳng thuộc :p), góc phố cf cóc lê la, vẫn đi bơi đi ăn đi dạo ...vẫn bạn bè biết nhau mười mấy năm...
Tôi đã đi bao xa, đã qua mấy ngọn núi, rừng, biển...bao nỗi vui buồn ước mơ...Và giờ tôi ở đây. Saigon.