Tôi đã học được rất nhiều...có rất nhiều thứ mà mãi mới hiểu...có những bài học tưởng đơn giản, mà phải qua vài năm, qua vài lần dở khóc dở cười, tôi mới hiểu - được - một - chút.
Ngày đó học dù lượn, Na bảo là: chai - den - den - nghĩa là keep balance.
Cuộc sống là tổng hoà nhiều thứ đan xen: tình cảm, gia đình, công việc, mối quan hệ xã hội, đam mê, sở thích...Làm sao để cân bằng, cân đối, và giữ được tấm thái quân bình?! Làm sao để giữ lòng bình tĩnh an yên?!
Rằng tình yêu chỉ là một phần (nhỏ) trong tổng hoà đó.
Vậy mà...tôi chỉ biết có yêu. :)
Yan bảo: "Do em...em có đồng ý không...em ra như vậy là tại em..." Tôi đã có chút tủi thân, rằng không phải lỗi tại con tim tôi, mà lỗi bở định mệnh. :p Nhưng giờ tôi mới thấy là do tôi. Tôi đã có thể bình tĩnh hơn, kiên nhẫn hơn, đã có thể bớt xáo động hơn. Đã có thể chọn khác đi. Do tôi chọn.
Ví dụ như, có một lần đi Mộc Châu một mình (như phần lớn các lần), anh chủ homestay bảo là sao lại đi một mình, do em thích thế hay sao...Tôi ngớ người ra. Trong thâm tâm nghĩ rằng mình không chọn một mình, luôn muốn có ai song hành, chia sẻ buồn vui nỗi niềm...Nhưng giờ mới thấy là thực sự do tôi. Tôi có thể chọn đi liên hoan, chọn bạn bè, chọn quen biết, xã giao....nhưng lại né hết các cuộc vui đó.
Bây giờ tôi sẽ cố gắng thay đổi.
Đã từng nghĩ trong đầu là: không thay đổi. Nhưng như con kén, phải tách mình thành bướm. Mọi sự đều đổi thay, tôi phải thay đổi để thích nghi, để trưởng thành. Cho dù mỗi lần như vậy là một lần "đau".
Và tôi đợi. Đợi người đến với yêu thương.