Câu hỏi: Là một người có #tiền, bạn nghĩ sao về câu nói "Nếu phải hỏi giá thì bạn chẳng mua nổi đâu"?
Trả lời bởi: Wansai Ounkeo.
Một lần tôi đi cắt tóc, hết 35$. Thường sẽ mất khoảng 15 phút là xong. Tóc tôi cũng ngắn.
Sau đó tôi quay lại, có một cái salon mới mở ngay chỗ salon cũ tôi thường đến, tôi bước vào và cắt tóc. Vẫn hết 35$.
Rồi nhân viên ở đó bắt đầu hỏi tôi có muốn chăm sóc tóc đặc biệt không. Tôi trả lời: "Ôkê, làm đi."
Tôi chẳng thèm hỏi giá. Đằng nào thì cũng chẳng quan trọng lắm.
Rồi tôi lấy bill, nhìn vào #nó, trả tiền, cảm ơn, về nhà và #gào thét, "ĐCM…"
Đây là mái tóc 235$ ở salon. Bạn nghĩ nó có đáng 235$ không?
Trông cũng đẹp đấy, nhưng không đẹp đến tận 235$. Trông y chang kiểu tóc 35$.
Giờ thì mỗi lần ai đó đề nghị tôi mua gì, tôi đều hỏi: "Thế cái đó giá bao nhiêu?"
Dù có cả bao tải tiền tôi cũng không muốn #lãng_phí vào những thứ không đâu.
Trả lời bởi David Shastry
Tôi đã nghe câu nói này vài lần và thường là từ những người không hiểu ý nghĩa của từ "giá trị". Không phải giá trị của một món hời, mà là niềm vui và giá trị sử dụng của món đồ đó. Họ không biết tôi có đủ khả năng mua hay không mà chỉ hành xử như thế tôi không mua nổi. Tôi muốn biết #giá để xem nó có tương xứng với giá trị của món đồ hay dịch vụ đó đem lại hay không. Tôi từng biết có những mức giá trên trời ho những thứ gần như chẳng có giá trị gì.
Tôi nhớ có lần đi vào tiệm trang sức trên phố Oak, #Chicago. Tôi tính mua cho mẹ một cái đồng hồ. Tôi muốn chọn cái gì đó vừa trang nhã mà đẹp. Tôi đã làm việc chăm chỉ suốt thời gian qua và bà ấy đã luôn ủng hộ tôi, vì thế tôi muốn tặng lại cho bà một món quà. Cửa hàng tôi chọn có khu vực #VIP và cũng là khu tôi đang bước vào. Hôm đó là một sáng thứ 7 mùa thu nên tôi cũng mặc đồ nhẹ nhàng, áo jacket mỏng, quần #jean và đi giày thể thao. Tôi còn nhớ người bán hàng đã tặng tôi một cái nhìn tự mãn lúc tôi đang chọn đồng hồ. Khi đã tìm được chiếc ưng ý, tôi hỏi người bán hàng giá của nó và hỏi xem cô có thể bóc nó ra khỏi hộp và đem ra cho tôi xem không. Cô ta quay sang tôi và nói, "Xin lỗi, chúng tôi chỉ trưng bày hàng và báo giá với những khách hàng thực sự có nhu cầu mua." Về cơ bản nó cũng giống câu "phải hỏi giá thì không mua nổi". Tôi mất 1 giây để xử lý những gì cô ta nói. Chẳng có gì phải chứng minh, tôi chỉ nhẹ nhàng nói, "Được, vậy thì tôi sẽ sang bên cửa hàng Razny Jewellers đối diện. Cảm ơn vì đã dành thời gian."
Tôi nhớ cô ta đã chạy theo tôi sau khi tôi mua được đồng hồ ở cửa hàng bên kia đường, xin lỗi vì sai lầm đắt giá ấy và mong tôi sẽ quay lại cửa hàng lần sau. Họ còn đề nghị #giảm giá sốc cho tôi đối với những mặt hàng đắt tiền. Thật là thảm hại.
Tôi đi sang bên đường và có một trải nghiệm dịch vụ tốt hơn, cuối cùng cũng mua được môt chiếc #đồng_hồ cho mẹ. Tất cả mọi người đều có quyền biết giá của thứ mà họ sẽ mua với số tiền mà họ kiếm được, dù giàu hay nghèo. Quan niệm sai lầm về một số người không quan tâm đến giá cả thật sự lố bịch. Hãy công khai giá, phù hợp với ai thì người đó mua, không thì họ sẽ mua chỗ khác. Tự mãn chẳng giúp được gì cả.
Nguồn : https://www.facebook.com/nguyencongtrinh11/