Tôi luôn động viên chính mình “Ừ! Sẽ ổn thôi” Chỉ cần cố thêm chút nữa. Rồi quãng thời gian tồi tệ này sẽ kết thúc thôi.
Nhưng điều tồi tệ hết lần này lần khác kéo đến, đến mức tôi muốn vứt bỏ đi tất cả sự cố gắng bấy lâu.
Trưởng thành là một hành trình cô đơn, thật sự rất cô đơn!
Bạn buồn một mình, bạn thất vọng một mình, bạn đau đớn một mình, bạn gục ngã một mình, rồi bạn tự tìm những điều khiến mình vui lên, tự mình vá víu nỗi đau, tự mình động viên mình đứng dậy đi tiếp…
Thật ra không phải tôi thích sự cô đơn, cũng không phải tính tình tôi quái gở, càng không phải tự cho mình là thanh cao,tài giỏi chỉ là tôi đã quen một mình như thế…
Nhiều khi cảm thấy cô độc đến cực điểm. Nhưng lại không muốn tìm một ai để giãi bày.
Có những người vì sợ thất nghiệp mà đứng lên làm chủ và tự trả lương cho bản thân. Theo tính chất bắc cầu, ta sẽ có những kẻ sợ tình yêu đến mức tự yêu mình