Trước thì có, nhưng dạo gần đây thì không còn nữa...không còn ngơ ngẩn nữa.
“Dran 12/11/1964,
Dao Ánh,
[…]
Chúng anh vừa ở phố nhỏ gọi là thị trấn Đơn Dương (Dran) trở về. Ở đó có những cô gái cũng đẹp như những cô gái đẹp ở thị thành nhưng chúng anh thấy mình không buồn nghĩ đến có lẽ vì ngôn ngữ bất đồng cũng nên. Anh đã uống say từ lúc trời bắt đầu sẫm tối, bây giờ thì đầu óc đã căng ra như một trái cầu bơm năng lên. Loài sâu đêm và ễnh ương đã hát ngoài đồng ruộng.
Anh nhớ Ánh như vẫn nhớ hoài ở Blao. Ở Sài Gòn. Đà Lạt.
Và bây giờ ở đây.
--
"Chiều một mình qua phố
Âm thầm nhớ nhớ tên em
Có khi nắng khuya chưa lên
Mà một loài hoa chợt tím"
--
Không xuất sắc, nhưng không rên rỉ, kéo giọng ê a não nề, nên thích.
Có lúc thì giọng lên trong veo. Đang nóng quá mà nghe tiếng hát như một làn gió mát rượi.
Mấy nay tôi thiền nhiều hơn.
Chả vì gì, chả đạt được mục tiêu gì cả. Chỉ là ngồi yên. Thế thôi. Mọi thứ mọi sự đều đang ở đúng chỗ của nó. Tôi chỉ việc ngồi yên, không phản ứng, không suy nghĩ gì. Thế thôi.
Chỉ lạ là, sao cơ thể nóng lên, mồ hôi ướt đẫm. Đáng lẽ ngồi yên thì phải đốt ít năng lượng chứ nhỉ?! Được cái là thiền nhiều hơn thì ngủ sâu hơn, chất lượng giấc ngủ tốt hơn, và ít buồn ngủ hơn. ^^