Nhạc là thứ vừa đại chúng, lại vừa rất riêng tư. Cùng nghe, nhưng mỗi người lại cảm khác nhau.
Cũng như yêu. Bên nhau, cùng nghĩ là mình yêu, nhưng mỗi người lại đeo đuổi một câu chuyện riêng. Nỗi niềm riêng.
Tôi vẫn chưa biết làm sao quên được.
Những ngày này, khi tin tức dồn dập, và chỉ ở yên trong nhà. Rất nhiều lần câu hỏi trong đầu tôi: vì sao phải sống?
J. bảo: no idea....just happens....so we just live it.
Tôi nhớ, những ngày lang thang, một mình, ở Nepal. Nhìn những người sống với điều kiện cơ bản. Anh chủ nhà trọ ở chân EBC tránh ánh nhìn của tôi, quay đi lúng túng.
Tôi nhớ những sai lầm của mình. Nhớ đêm cuối ở SG, đi xem concert. Đã xúc động rơi nước mắt. Tất cả, tất cả, nỗ lực của tôi, thể hiện mình, đều fail. Chỉ có nhạc là hiểu, chỉ có nhạc nói thành "lời" nỗi niềm của tôi. Những mơ mộng thời nhỏ, nỗi cô đơn, tình yêu. Khát vọng. Thất vọng. Hiểu và được thương.
"nhưng tôi có thể làm được gì...tôi chẳng thể làm được gì hơn..."