Thanh nam châm thưởng có hai phần. Mỗi khi để chúng gần nhau, nếu cùng dấu sẽ đẩy ra xa và nếu cùng dấu chúng sẽ hút vào nhau.
Dường như bàn tay của con người ta cũng có những đặc tính ấy của nam châm thì phải.
Có lẽ vì vậy, nên để khỏi phải hút vào bàn tay khác trong những lúc sinh hoạt tập thể như múa hát, người ta cầm sẵn một cái cây que, khi cần sẽ đưa cây que cho bạn mình cầm chứ không để chạm tay.
Thế rồi, trong lần vô tư, quên mang theo cái cây que, đang thả hồn theo từng nhịp bước, hai bàn tay vô tình hút lấy nhau. Ngại ngùng làm sao.
Lạ thật. Giờ mới phát hiện ra bàn tay có đặc tính của nam châm vậy.