Em cuối mặt, cười, một nụ cười kiểu như rất mãn nguyện. Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười ấy thật khó tả. Em đã cười như thế khi nghe hắn nói về một dự định mới.
Ấy vậy mà, trước đó chút thôi, em đã phải trải qua những đớn đau. Hắn ngồi, lặng lẽ ngoài hành lang, chẳng biết làm gì ngoài đợi trong những lúc như thế.
Mỗi lần đợi chờ là mỗi lần thấp thỏm. Mỗi lần nhìn bóng em chầm chậm đi nơi này nơi kia lại xót xa, có những hành trình không thể nào bước cùng em được. Buồn hiu hắt.
Rồi cũng có giờ phút thảnh thơi em dành cho hắn, và rồi thời gian cứ thế, chạy vèo vèo. Và rồi mỗi đứa đi về hướng xa nhau.
Chỉ là cái quay đầu thôi là sẽ thấy nhau, nhưng sao cứ phải cắn lòng để cuối đầu đi mãi về phía trước. Hiếm hoi lắm, khó khăn lắm mới có được một nhịp đập đồng hòa điệu giữa hai con người. Sống vật vờ ở nơi vắng nhau, hay là?