Phải chăng đến một lúc nào đó nhu cầu ngủ của con người ta ít lại?
Đã biết bao lần đối diện với cái tĩnh lặng của màn đêm. Và điều đó chưa bao giờ dễ dàng khi một mình. Bởi ta phải đối diện trực tiếp với những gì sâu lắng nhất của con người mình, cái phần mà thường sẽ âm thầm rút vào trong sâu thẳm khi gặp những bộn bề của cuộc sống.
Và rồi đáp lại những câu hỏi muôn thuở là phải đánh trống lảng, phải làm cho tâm trí bận rộn với những thứ linh tinh bên ngoài. Cũng là một cách ứng phó hay nhỉ? Bỏ qua những câu hỏi khó và bằng lòng với những gì thuần túy là thông tin, cứ nhìn nó trôi qua, khỏi phải lưu lại gì?
Tuổi trẻ phải chăng chẳng bao giờ thắm lại? Những gì là đẹp đẽ phải chăng chỉ có khi con người ta trẻ? Thế là tuổi trẻ bị chinh phục bởi thời gian sao?