“Ta lần mò leo mãi, không qua được vách sầu
Ta tìm một tiếng yêu, thấy toàn là khổ đau”
Người ta lần mò leo mãi mà cũng không qua được, huống hồ gì là hắn. Chắc tại đây không phải là nỗi sầu.
Hắn biết rõ mà, khi nào và với ai thì sẽ vui. Có điều là, không phải lúc nào hắn cũng biết, làm thế nào. Sao có thể bước vào trải nghiệm đó một mình? Mà nỡ lòng nào lại khiến em phiền lòng thêm nữa?
Tiếng yêu tìm được rồi. Nhưng cũng từ lâu rồi không còn cất lên một cách dí dỏm và hóm hỉnh nữa. Sợ hãi và trách nhiệm đã thay thế cho yêu thương thực sự mất rồi.
Sao có thể dấn thân vào đời mà phục vụ, khi đời là nơi hình thành nên những rào cản để ta sống trọn vẹn với con tim mình?