Ta lại tìm cho mình một góc riêng nơi quán nhỏ, rồi cứ thế hờ hững nhìn mọi thứ đi qua. Hổng biết tự bao giờ, thích ngồi quán hơn là đến văn phòng.
Thời gian cứ trôi mặc ai có để ý hay không và mang theo dần những năm tháng thanh xuân của đời người. Dấu thế, vẫn còn một phần trẻ trung, sôi nổi thúc dục sống dào dạt đâu đây.
Hai mươi năm vào đời chợt nhận ra chưa một lần phát huy hết tiềm năng bản thân vì quá dễ bị ảnh hưởng bởi sự lẻ loi. Dùng cái ji để vượt qua bây giờ?