Khi thời gian trôi dần về đêm, hầu hết mọi người chìm dần vào giấc ngủ, lác đác đâu đó những tâm hồn tìm nhau.
Giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng gõ khẽ kok kok kok thôi cũng tạo nên âm thanh khá lớn, làm rộn ràng một góc của trời đêm.
Đáp lại tiếng gõ là ai gọi đó, nếu là người quen, xin cho biết. Khi biết là người quen rồi, mới được bước vào ngôi nhà.
Những câu chuyện không đầu không cuối cứ thế nảy sinh, theo cùng dòng thời gian. Nhiều khi quên mất là ở khúc nào của đêm.
Giờ chỉ còn những tiếng gõ bâng quơ vào không trung. Người ở nơi nào xa xôi đến nỗi chẳng thể nghe được tiếng gõ nữa.
Ngày lại ngày, tháng lại tháng, năm lại năm, nhưng nhiều điều khó diễn ra lại ở một thời điểm khác. Vốn dĩ điều đó rất dễ chấp nhận về mặt lý trí, sao con tim cứ thổn thức hoài theo một lẽ rất riêng. Chỉ còn cách là trải nghiệm, là gặm nhấm, là cảm nhận mọi xung động nảy sinh trong con người, từ mọi ngõ ngách.