Kiềm hết sức rồi sao vẫn không thể ngăn nỗi nước mắt chực trào trên khoé mắt. Phải tiếp tục kiềm, để nó không tuôn trào như khi đi trong mưa. Ngột ngạt quá, ngay trong chính nơi trở về sau một ngày ra đường.
Người bây giờ cũng thay đổi theo đất trời, một ngày mới nắng lên, hăm hở ra đường, với một niềm hi vọng, cố gồng mình lên để xử lý cho xong những công việc đến tay. Làm, nghỉ, ngóng thành cái nhịp điệu của ngày làm việc.
Đáng lý ra phải trải qua một ngày làm việc cùng nhau, ấy vậy mà…
Khi mặt trời khuất dần, chút sức lực trong người cũng theo đó mà trôi đi, một sự miên man bất tận xuất hiện, cứ thế lăn lỏi, hòa vào dòng người để trở về.
Màn đêm buông xuống, dấu mình vào trong mớ tài liệu, nhưng không phải lúc nào cũng dấu được, và rồi mọi thứ như một bức tường vô hình ép chặt, chặt đến khó thở. Đôi lúc muốn giải khuây bằng bia bọt, nhưng nuốt không trọn, một cái gì đó chắn ngang, nghẹn từ trong cuống họng.
Đáng lý ra, sau một ngày dài, phải trở về nơi thuộc về, ấy vậy mà…
Từ hiện thực cho tới cái đáng lý sao mà cách nhau vời vợi đến thế. Cứ nhủ lòng phải vượt qua, vượt qua và vượt qua.