Bước qua cánh cửa là con đường đông đúc, nhộn nhịp, ấy vậy mà, chẳng có bao nhiêu người dừng xe, tạc vào nơi này, thế nên, quán vắng.
Dẫu hòa vào dòng người, hay ngồi lặng lẽ nơi này, cùng thích cùng với người. Cứ tưởng rằng, có thể đủ mạnh mẽ để một mình, dẫu đi ngoài đường hay ngồi lại một nơi. Nhưng không phải thế, chỉ là chưa xuất hiện một người tương hợp mà thôi.
Sáng ngáy ngủ chợt cảm thấy bàn tay trống trải, nghiêng người lấy tay trái đan vào tay phải, rồi miên man với những mộng mị, nướng thêm một lúc để cơ thể khỏi quá sốc với sự khác biệt của thực tại.
Miên man với lời tựa của một bài hát xưa, vì mặt nước muôn đời phẳng lặng, nên đâu có ai thấy dấu chân chim in đậm dưới đáy hồ. Mưa soi dấu chân ai qua cầu. Nghêu ngao thôi.