Lâu lắm rồi mới lại thấy bầu trời xanh ở nơi này. Phải chăng vừa đi qua mùa mưa? Mùa mưa năm nay lạ, dài, trời lúc nào cũng u ám, thử dầm một lúc mà sốt nguyên một ngày rồi ho luôn cả tuần. Vậy đó, mưa chẳng còn tinh khiết để người ta vô tư đùa nghịch nữa.
Nhìn trời xanh, nhớ sự ví von về mây và bầu trời. Bầu trời vẫn thế, lúc nào cũng xanh, chỉ có điều lúc nào đó có thể bị che phủ bởi mây. Xua mây đi sẽ được nhìn thấy bầu trời. Đúng quá, chí lí quá, nhất là khi vừa đi qua cơn giông bão. Dài đến nỗi quên mất đi bầu trời, cứ ngỡ rằng đời chỉ là mưa, gió, sấm, chớp.
Hết nhìn trời, nhìn lại khuôn mặt. Nét phong trần hiện lên khắp nơi, sao trong lòng vẫn có gì đó rộn ràng, tinh nghịch. Ơ hay sao nó không chịu già đi cùng năm tháng. Ai đó đánh thức nó dậy rồi đi mất, để nó cứ phóng ánh nhìn về phía xa xăm. Để nó bơ vơ như thế này hay dỗ nó ngủ, một giấc ngủ như nàng công chúa ngủ trong rừng, đợi chờ hoàng tử đến?