Lại tụt rồi. Lần thứ hai trong một tháng. Oh sao tự nhiên trở nên yếu đuối thế này. Khoảng cách giữa hai lần tụt ngắn lại và thời gian mỗi đợt tụt dài hơn bình thường.
Trời mùa mưa, lâu lắm mới thấy một ánh trăng. Bao mùa trăng trôi qua, là bấy nhiêu mùa trăng lẻ bóng.
Cô đơn nhất không phải là lúc ở một mình, mà là lúc ở giữa đám đông mà chẳng thấy cảm giác thuộc về. Cứ thế, ở đó mà chẳng ở đó.
Già đi theo năm tháng rồi sao, sức chiến đấu cũng giảm đi nhiều, không thể nào vượt thắng được cái sự tụt. Như một chiếc xe không thắng xuống dốc, cứ thế trượt xuống cho đến khi hết quán tính của nó thì thôi.
Cần lắm.
![image.jpg](UPLOAD FAILED)