Đã bao lâu rồi ta rời xa những điều thân thương. Không biết nữa. Không đến chính xác nữa, chỉ có điều chắc là, đã lâu lắm rồi. Ta đi qua tháng ngày với những hoang mang, ta cứ nhũ, kiểu gì cùng phải đi tiếp thôi, thế là, ta vận dụng mọi cách đi chuyển, và rồi ta nhận ra mình cũng đã đi một đoạn rồi.
Lúc nó vừa chớm nở, ta bảo với em rằng, giữ giúp ta một chút xíu cõi lòng này, rồi khi nào không thể giữ được nữa, em cứ bỏ lại và thênh thang trên con đường của mình.
Liều hay quá kiêu ngạo khi cho rằng bản thân đủ mạnh mẽ để chấp nhận được những cuộc chia xa. Hóa ra cái ý tưởng hội ngộ rồi chia ly, cuộc đời vẫn thế, vui vì gặp gỡ, vui vì chia tay không phải lúc nào cũng đúng cho một mối quan hệ.
Ngỡ ngàng. Ta không biết là nó sẽ lớn và lớn nhanh theo thời gian. Bởi ta chưa từng qua một kinh nghiệm nào như thế trước đây.
Và rồi đang ở lúc quên đi thế giới, thế giới lại nhắc nhớ sự tồn tại của nó bằng những bão giông. Đau, một nỗi đau không sao diễn tả trọn vẹn được. Trong lồng ngực có một cái ji đó đang căng lên, nóng chảy và rơi dần. Không chống cự nó, cứ để nó lăn qua con người mình, như muốn uống trọn cho thấm đẫm sự đời.
Chẳng còn gì cả những điều đã là một phần của cuộc sống của ta. Ta nhìn vào màn đêm mà như không nhìn. Đó là sự thật rồi sao?
Nhưng sao tâm hồn ta vẫn còn cái gì đó nguyên vẹn? Và mỗi khoảnh khắc trôi qua vẫn là sự khắc khoải như những ngày đâu tiên. Làm gì, với ai, ở đâu, bên trong ta cũng chỉ một hướng. Ngược quá với lời khuyên về sự hiện diện ở đây, bây giờ. Điều đó không xảy ra cho mọi tình huống, nó xảy ra một cách tự động, chẳng cần chút nỗ lực nào khi vào một hoàn cảnh tương hợp.
Ta quá phức tạp nên đời không đáp ứng lẽ được chăng?