Làm sao để giữ được một tâm thái quân bình, bình thản đón nhận mọi sự việc đến rồi đi mà không phản ứng?!
🌱
Có lẽ nhảy dù, cộng thêm vài điều khác nữa, đã chạm đến phần sâu thẳm mà tôi chưa rõ hoặc né tránh. Cười rất nhiều mà rồi hơi một xíu đã thấy nước mắt nước mũi tòng tòng 🤣 - dù thật sự không cố tình..
Ngày đầu tiên đi tập lại, đứng dưới nhìn lên bục thôi mà bụng đã sôi lên rồi. 🤪 Khi thầy vỗ nhẹ vào vai và nói rất từ tốn: nhảy, tôi quay sang nói: em sợ quá thầy ôii 😅😅🙈.
Có rất nhiều điều muốn nói muốn diễn đạt muốn được lắng nghe mà cuối cùng lại thấy mình luyên thuyên lố bịch.
Mỗi chuyến nhảy lại một cảm xúc khác nhau và không bao giờ quên được. Nỗi sợ tăng dần cùng độ cao của trực thăng, nhớ mình run lên tự nhủ: cố lên cố lên 3s nữa thôi là xong rồi tối xách đ* về với Ba Mẹ thôiii không nhảy nữa đâuuu ...hiuhiu 🤪😅 ...Nhớ hết nhớ rõ từng bình minh, ngày mưa, đồng cỏ lau bông bay bay vào nhà dù, nhớ từ khoảnh khắc chiếc trực thăng cất tiếng đầu tiên ở cách xa cả cây số đã nghe tim mình loạn nhịp...
Làm gì với quá nhiều nỗi nhớ, quáaaaa nhiều nỗi niềm không nói nên lời?!
Nhớ và cảm kích các thầy các anh, thể hiện bằng nhiều cách hoặc không thèm nói gì, đã quan tâm cổ vũ take care Tuyết BB, từ đầu mùa dịch, làm hồ sơ; đến mỗi chuyến nhảy, mỗi lần lên máy bay là nắn nhẹ tay cho tỉnh, dặn dò ân cần; đến tận ngày cuối cùng. Có lúc hờn dỗi làm mặt lạnh lùng chảnh tó mà lên máy bay sợ quá im re, bảo gì nghe nấy, ko nói lại một lời 🤣. Thậm chí đến bữa ăn cũng ráng ngồi nhơi nhơi rồi chơi điện tử chờ con bé ẹo ẹo ăn cho xong. 😜 ...
Chỉ cần hiểu với nhau - hoặc chưa hiểu mà kiên nhẫn và rộng lượng với nhau là được, không cần nhiều lời.
Nhớ đồng bọn nữa. Có những lúc... trớt quớt phải thốt lên: ê sao người ta đi nhảy dù đẹp lung linh mà sao mình như đi cày/ như đi buôn vậy màiiii : ))) Sang lên nào❣️ May mà có đồng bọn ở bên. Đứa thì chở đi du lịch BH, va vào đời nhau thành một gánh hài 🤣, đứa thì qua nhà hốt đi rồi đợi tha về, đứa lon ton hỏi ăn gì chưa uống gì chưa...đứa ko nhảy cũng ham hố 3h sáng dậy đu theo chụp hình cho : ))) Người gởi hình đồ ăn bảo đi ăn đi em nạp calo đi em, ôii em lười nhai lắm có cái gì uống luôn thì hay 🤪 ; sáng sáng lại hỏi thăm Tuyết hôm nay thế nào rồi... Đứa thì xem story suốt ngày thả tym rồi hỏi thăm sức khỏe chân cẳng rồi mang tặng sách... Đứa ở nhà thì canh vé mb mua giùp cho, ship hàng giùm...Thật ấm lòng chiến sĩ nơi tiền tuyến. ☺️
Mãi hồn vẫn chưa “tiếp đất”.
🌱
Tạm biệt Saigon.
Còn vài điều tiếc nuối, hụt hẫng và dở dang.
Tự nhủ lần thứ n: việc gì xảy ra là phải xảy ra. Có lẽ mọi sự đã được lập trình sẵn rồi, mình chỉ học cách đón nhận, để trưởng thành hơn.