Lúc học dù lượn, thầy bảo khi mày bay lên cao, mọi thứ trở nên bé nhỏ, problem của mày cũng nhỏ bé tẹo luôn, có gì đâu mà phải xoắn.
Thật đúng.
Từ lúc được kéo paramotor lên, ngang tầm với mây với mặt trời, thì mãi đến khi nhảy dù, mới lại được chiêm ngưỡng những cảnh đẹp hùng vĩ lại siêu thực như vậy. Siêu thực vì khoảnh khắc rất ngắn ngủi, vài giây sau là đột cao tụt vài trăm mét, lo tìm tâm bãi lái dù, không còn tâm trí enjoy cảnh nữa. Và vì mỗi chuyến dù lại khác nhau, thời tiết, tâm trạng, mây, nắng, gió, khác hẳn.
Tất cả những điều này, làm mình khuất phục.
Hệt như đứng giữa dãy Hymalayas. Một mình.
Mình thật bé nhỏ. Đơn côi.
Như lời hát: Khi em trông thấy anh lửa ngông cuồng thôi tắt hết.
:)