Mature

in saigon •  4 years ago  (edited)

Vào Ministop mua lon bia. Uống được 1/4. Rồi cũng ngủ được.

Buổi sáng giật mình dậy. Sang hồ bơi. Bơi giúp tôi điều hoà hơi thở lại.
Về phòng chân tay rã rời, nên ngủ được.
Lúc đó thần kinh mới dịu lại (hoặc là căng quá đứt luôn rồi), tôi mới thấy đói và buồn ngủ - cùng lúc. ; ))


Kết quả kiểm tra sức khoẻ là bình thường.
Như một bài kiểm tra tâm lý của cuộc đời.
Tôi đã nghĩ, nhỡ mà mình có vấn đề gì, thì sẽ thế nào. Cái gì quan trọng, người nào quan trọng để nghĩ, để giữ, để tha thứ, để buông. Chuyện gì để quên đi và chuyện gì nên nhớ.
Tôi đã nghĩ, nếu mà mình ở lại SG thêm vài ngày, trong bệnh viện, chứ không phải là la lê quán sá với bạn bè, không phải giận hờn vu vơ này kia.

Lúc ở trên máy bay, nhìn biển mây cuồn cuộn, trắng như bông, làm tôi nhớ Nepal, nhớ những dải glacier; nhớ chuyến bay từ Lukla, máy bay nhỏ xíu chông chênh hú hồn, đã sợ rồi mà có mấy hành khách còn la làng, làm tôi quéo hết cả tim không nói nên lời.


Thật là kỳ lạ.
Tôi đi chỉ có vài hôm. Mà khi về thấy như mình đi cả năm rồi.
Hiểu được cảm giác của nhân vật tôi trong "Phía Tây không có gì lạ", đã quá già ở tuổi quá trẻ, khi trở về với căn phòng thân thương, từ mặt trận súng đạn chết chóc.

Có điều gì trong tôi đã chết.
Tôi mãi chẳng thể nào là tôi của trước kia được. Dù tôi có muốn hay không. Tôi phải trưởng thành lên. Tôi phải là chỗ dựa của chính tôi.
Mơ mộng, ảo tưởng, thất vọng...những điều đó đột nhiên trở nên vô nghĩa. Không thực.


Tin vào điều gì.
Tôi chẳng còn tin vào điều gì nữa.

Authors get paid when people like you upvote their post.
If you enjoyed what you read here, create your account today and start earning FREE STEEM!