Tuổi Trẻ, Hãy Tự Tạo Thách Thức Để Trưởng Thành

in success •  7 years ago 

Vào những ngày nắng như vừa qua ở Hà Nội, tôi lại thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi sinh ra trong một gia đình lao động. Từ bé đến lớn chứng kiến bố mẹ ngày ngày đi xe máy thồ cả tạ hàng cao hơn đầu người ở đằng sau vào những ngày nắng nóng bỏng da bỏng thịt như thế này, bản thân tôi đương nhiên cũng lây được cái tính là không ngại việc chân tay và cả cái việc phi ra ngoài trời nắng nóng.

Tôi có quen với mấy đứa con nhà giàu, hễ bảo nó làm việc gì mà phải ra trời nắng là nó lại kêu:"Thôi, nắng lắm, tao chả đi đâu". Mặc dù đoạn đường đi cũng chẳng xa xôi gì cho lắm. Cũng không trách chúng nó được bởi sinh ra là chúng nó đã sống quen với nhung lụa, với điều hòa, với nhà cao, cửa rộng. Sướng quen rồi thì khổ làm sao mà chịu được.

Vì thế đa phần những đứa con nhà giàu thường rất "mềm", thiếu khả năng vượt khó và vượt qua nghịch cảnh, phá phách, ăn chơi, đốt tiền nhiều hơn là có thành tựu.

Nếu ta gặp khổ, gặp khó khăn thì ta sẽ có nhiều lý do để hành động, để làm, để bứt lên, để trưởng thành và chín chắn hơn nhưng nếu ta sướng quen rồi thì ta sẽ chẳng có lý do gì để hành động nữa. Vậy nên vượt sướng khó hơn vượt khổ rất nhiều.

Chính vì vậy những đứa con nhà giàu mà vẫn học tập, làm việc vô cùng chăm chỉ để tạo ra thành tựu của riêng mình. Tôi rất nể.

Nhưng có một điều đáng nói ở đây là đa phần các gia đình hoàn toàn bình thường lại vẫn yêu thương con của mình bằng cách tạo ra sự thoải mái và dễ dàng cho con. Họ đều muốn tốt cho con nhưng lại muốn tốt bằng một tình yêu mù quáng điển hình của phụ huynh Á Đông.

Họ trao cho con tất cả, làm hộ con mọi thứ, luôn cho con môi trường sống dễ dàng và thoải mái nhưng lại mong muốn con mình Trưởng Thành.

Con nhỏ ngã thì họ vội vàng nâng con mình dậy rồi nói với con là lỗi của bố, hoặc là đánh chừa cái đất, đánh chừa cái ghế chứ không chỉ cho con thấy là nó ngã vì nó vội vàng hấp tấp và để con tự đứng dậy trên đôi chân của mình. Để rồi sau này lớn lên khi làm hỏng làm sai cái gì đó nó cũng đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho bố mẹ nó, cho xã hội chứ không phải là do nó và nó cũng chờ đợi một người nào đó đến để cứu nó.

Đồng tiền họ đổ mồ hôi, sôi nước mắt vất vả làm ra nhưng họ cho con cái của mình một cách quá dễ dàng để tiêu pha phung phí nhưng rất ít khi cho con mình lao động một cái gì đó để thực sự hiểu giá trị đồng tiền từ bé.

Và thế là lòng biết ơn báo hiếu của nó khi cầm đồng tiền không thể có khi nó không hiểu được giá trị của đồng tiền nó đang cầm. Vậy nên thường sinh viên ra trường hai ba năm bị đời tát cho mấy phát vào mặt mới thấy bắt đầu ngưỡng mộ bố mẹ nó như thế nào.

Họ chỉ đưa con đến những nơi vui chơi, giải trí, giàu sang mà quên đưa con đến những nơi có sự đau khổ, có những mảnh đời kém may mắn hơn nó. Và thế là sự biết ơn cuộc sống, tình yêu thương con người trong nó sẽ không thể nảy mầm.

Giao cho con việc nhà thì sợ nó đau tay, để cho con nấu ăn thì sợ nó không biết làm, bảo nó rửa bát thì sợ nó làm vỡ hết bát đĩa. Thay vào đó chỉ bảo nó lo học để thi cấp 3, học để thi đại học không cho đi giao lưu chỗ này chỗ kia, chỉ ăn và học thôi không được đi đâu cả.

Và thế là nó trở thành một cục thịt di động, béo tốt về tứ chi nhưng gầy gò về nhận thức, một thanh niên ngại ngùng, nhút nhát đầu có dăm ba cái kiến thức tích phân, lô ga rít mà sau này ra xã hội có thể chẳng bao giờ áp dụng được.

Nếu không chấp nhận những rủi ro, khó khăn thời gian đầu của con mình có thể làm sai rồi bỏ công ra uốn nắn huấn luyện dần dần, thì mãi mãi các vị phụ huynh định cả đời làm hộ con mình sao?

Nếu không trải qua khổ đau và khó khăn con người sẽ không thể phát triển được. Vậy nếu bạn có lỡ sinh ra trong một gia đình giàu có hoặc ở trong một gia đình bố mẹ quá cưng chiều bạn, hãy tự tạo thách thức và khó khăn cho riêng mình.

Nếu bạn đang học cấp 3 được bố mẹ nuôi, hãy biết ơn điều đó và chủ động làm hết việc trong gia đình. Nấu ăn, rửa bát, giặt giũ, sắp xếp nhà cửa, việc gì cũng nhảy vào làm hộ bố mẹ hết. Muốn mua cái gì, ngày hè được nghỉ, hãy xin vào một nơi làm việc chân tay nào đó để kiếm tiền mua và bạn sẽ hiểu được thế nào là phải tiêu pha tiết kiệm.

Nếu bạn đang là sinh viên, hãy cắt đứt dần dần chi viện của bố mẹ. Đầu tiên là đi làm tự lo tiền nhà, rồi sau đó tự lo cả tiền ăn, tiền nhà và tất cả những tiền linh tinh khác. Hãy cắt đứt đường lui của bạn, bạn sẽ khổ đau một thời gian đấy, nhưng bạn sẽ trưởng thành vô cùng nhanh chóng và biết đứng vững trên đôi chân của mình.

Tất cả khổ đau, thách thức trước mắt bạn là một phép thử để thách thức bản lĩnh của bạn. Vượt qua khổ đau, vượt qua thách thức thì trí tuệ và nghị lực của bạn sẽ tăng vọt thêm một bậc. Cho nên khi vấn đề cuộc sống xuất hiện, hãy mỉm cười vì bạn luôn biết rằng, mình lại chuẩn bị phát triển rồi.

Trần Dương.

P/S: Ảnh vài năm trước đi gặt lúa cũng vào một cái ngày nắng đổ lửa.

36759575_1805504426196720_8984560086986784768_n.jpg

Authors get paid when people like you upvote their post.
If you enjoyed what you read here, create your account today and start earning FREE STEEM!
Sort Order:  

Congratulations @tranduongspeaker! You received a personal award!

Happy Birthday! - You are on the Steem blockchain for 1 year!

You can view your badges on your Steem Board and compare to others on the Steem Ranking

Vote for @Steemitboard as a witness to get one more award and increased upvotes!