Cuộc sống như một dòng chảy bất tận, cứ đưa con người ta đi theo những dòng chảy khác nhau. Và rồi ở một khúc nào đó, con người ta ở vào cảnh thương xa. Làm gì cho qua những tháng ngày xa cách đó là cả một vấn đề.
Thương một người ở xa. Ta tranh thủ những lúc đình chiến để viết đôi dòng cho người mình thương, gửi đi rồi trở lại với sự bận rộn.
Thương một người ở xa. Từng nơi ta qua đều mong có sự hiện diện của người mình thương. Khi ta ngắm nhìn cảnh vật xung quanh ta, ta sẽ ước giá mà. Thế rồi ta lại lướt nhanh, sợ cảnh vật động chạm đến nỗi cô đơn của ta lúc này.
Thương một người ở xa. Một cuộc trò chuyện âm thầm cứ diễn ra trong tâm thức. Từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng cái nhếch cứ hiện lên. Ta thành đứa trẻ bên trong và lơ đãng với thực tại.
Làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể thay thế được sự tương phùng. Thế là cứ lặng lẽ, lũi thủi trôi theo vòng quay của trái đất.