Chợt nhận ra rằng, hiu quạnh nhất là những đêm trăng sáng. Nếu đi một đoạn trên con đường vắng, sẽ thấy ánh sáng vằng vặt ấy.
Anh sáng của trăng làm dịu biết bao nhiêu cái ơi bức của một ngày. Bước vội qua con đường như muốn trốn chạy, bởi càng nhìn trăng càng thấy mình lẻ loi.
Thèm thả đôi chân trần trên bờ cát, thèm ngắm cái lung linh của mặt biển, thèm tỉ tê với một người hòa hợp. Nhưng sao đời cứ đẩy xa dần với biển, đến nỗi chẳng còn nghe được vị mặn trong từng cơn gió. Để rồi bao mùa trăng qua, là bấy nhiêu mùa thổn thức. Ước mơ quá cao vời số với tầm tay chăng?
Trăng vẫn thế, khuyết rồi tròn, mờ rồi tỏ trên những bãi biển kia, chỉ có điều là con người không ở đúng chỗ để hòa vào khung cảnh đó mà thôi.