Lâu lắm rồi trên bầu trời mới xuất hiện vầng trăng. Mùa mưa kéo dài lâu quá thì phải. Ánh trăng xuất hiện như báo hiệu mùa mưa sắp đi qua, nhường chỗ lại cho những ngày nắng gắt.
Trong hoàn cảnh nào thì nhìn trăng cũng khiến lòng mình dịu lại. Ấy vậy mà Nguyễn Du lại thốt lên: vầng trăng ai xẻ làm đôi/ nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường. Thế mới thấy sự xa cách ảnh hưởng đến con người biết nhường nào.
Ta vẫn cứ như thời trẻ dại, cứ hỏi trăng sao cứ đi theo mình, dẫu mình có đi kiểu gì đi nữa, rồi lại tự hào vì điều khiển được ánh trăng. Kkk có gì trẻ con hơn thế nhỉ.
Thời nào ánh trăng cũng đi vào nhạc. Xưa có một câu hát khá buồn. Anh là chim bói cá, em là ánh trăng ngà, cách có một mặt hồ, mà muôn trùng chia xa. Vậy đó, mặt hồ tưởng chừng mỏng manh mà lại thành bức tường ngăn cách. Gần hơn thì có vẻ trẻ trung hơn: Ánh trăng dần mời che lối/ Có em người cùng chung gối, anh mơ. Hic hoàng hôn xuống bao nhiêu lần, trăng lên bao nhiêu lần, cũng hok có nhiều bằng những giấc mơ.
Thôi thì già trẻ gì cũng ca một bài thôi như sự kết hợp mới đây. Sao tim không nghe lời/ Sao tay em trong tay anh rồi.
Chỉ mong những sợi bạc không già hóa một tâm hồn.