Rứa là một tuần nữa đã trôi qua trong lặng thầm. Giật mình tự hỏi phải chăng đây là trạng thái ổn thỏa?
Trong cái sự trông ngóng, tủi vì thấy mình còn hok được như con mèo, con cá, hay thậm chí là con gấu bông. Bởi tụi nó lúc nào cũng được chào hỏi, trò chuyện, vỗ về.
Rồi cũng phải men theo dòng đời mà đi về phía trước. Thức khuya thế nào cũng phải dậy để hòa mình vào dòng người ùn ùn theo những con đường. Xong phận sự thì lại chui vào trong cái vỏ ốc, lặng lẽ nhớ
Chẳng thể ngăn được những giọt nước mắt trào ra trên khóe mắt. Chưa bao giờ bất lực đến thế.
Tình sinh ở trong, nghĩa vẹn ở ngoài, thực là hợp với ý trời, không phải là nhất thời dâm dật. Đạo thuận theo tự nhiên, chứ không phải quy củ do con người đặt ra, chớ nên câu nệ mà làm khó cho mình.
Downvoting a post can decrease pending rewards and make it less visible. Common reasons:
Submit