Khi tôi còn trẻ!
Hai hai tuổi tôi mới nhận ra mình vừa thoát khỏi sự ngây ngô và bắt đầu hỏi về cuộc đời.
Mình là ai! Mình sinh ra để làm gì? Hình như tôi chẳng biết mình phải làm gì? Lúc ấy tôi vẫn còn là học sinh và đang học dở gian lớp 11. Vài ngày sau đó thì bị không thuộc bài. Điểm một môn văn học. Bực thiệt chứ! Đêm qua mình thức trắng đêm để thuộc nằm lòng môn văn học vậy mà ngay lúc này bị ngay con một vào sổ đầu bài. Quả là rõ chán! Sao có thể được chứ! Tâm trí tôi rối bời! Cứ như vậy hoài thì học hành làm gì nữa chứ... Tôi buồn rười rượi ngồi xuống bàn nghĩ ngợi vẫn vơ. Ngày mai nghỉ học cho rồi! Cho bỏ tức. Mình phải làm cái gì đấy để thoát khỏi cái sự thật phũ phàng này. Nhất định mình sẽ khác...
Nhưng phải làm gì bây giờ? Thật sự là chẳng muốn nghĩ tới nữa! Quá mệt mỏi.
Ngày hôm sau thì tôi không đến trường học nữa.
Lúc này tôi mới nghĩ ra tôi phải đi đâu đó thật xa để quên đi cái sự thật vừa xảy ra hôm qua. Mình sẽ kiếm thật nhiều tiền và sẽ tự học khi nào cần còn bây giờ phải quên nó đi. Nó quá phiền phức... Liệu có ổn không đây! Chắc là ổn thôi mà! Khi ấy chắc tâm trí sẽ không còn rối bời nữa đâu nhỉ? Phải làm liều thôi vì chẳng còn cách nào khác. Làm ra tiền mới tính được! Biết đâu chuyện này sẽ còn lưu lại trong tâm trí và không chừng nó còn lặp lại nhiều lần để mình chẳng thể quên và mình lại lôi ra để gặm nhấm rồi thầm cười ngay sau đó cũng nên.
Nhưng trước tiên mình phải đến trường học một lần nữa vì hôm nay mình đã vô cớ nghỉ học mà không có một lí do. Ít ra là như vậy! Mình phải chào tạm biệt và nói rõ ràng kẻo không sau này bị bạn bè và thầy cô quở trách thì không hay.
Ngày hôm sau tôi trở lại trường và học tiếp như chưa hề xảy ra chuyện gì? Nhưng loáng thoáng đâu đấy vẫn có lời thì thầm to nhỏ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Đồ con sâu làm rầu nồi canh. Được thôi! Rồi mọi người sẽ biết. Tôi thầm nghĩ vậy.
Tôi nhẫn nại đợi đến cuối tiết học vì hôm nay có buổi sinh hoạt lớp. Không sớm thì muộn tên mình cũng reo vang cho mà coi nhưng lúc ấy mình sẽ tiên bố nghỉ học để xem ai còn nói được gì? Đúng như đã dự tính tên tôi lại vang lên như sét đánh ngang tai. Tôi như bị choáng và cảm thấy run lên toàn thân. Ồ cũng lạ thiệt toàn thân tôi như mềm nhũn ra và cái ý chí muốn tiên bố nghỉ học lại thụt đi tôi bắt đầu sợ hãi và chẳng còn mạnh mẽ nữa. Nhưng rồi tôi sớm lấy lại can đảm và thực hiện nó ra như từng nghĩ. Tôi mạnh dạng đứng dậy và nói có chuyện muốn thưa. Tôi rời khỏi bàn và tiến thẳng về bục giảng rồi đứng cạnh sát bên cô giáo chủ nhiệm để nói ra điều muốn nói. Nói được vài ba câu thì tôi cảm thấy cứng họng và chẳng nói thêm được điều gì?
Nhưng tất cả đã hiểu ra từ đây con sâu ấy sẽ vĩnh viễn biến mất thì ai nấy cũng đã đã bắt đầu diu lại và tỏ ra lúng túng trước sự thật tưởng như sẽ không xảy ra ấy!...
Authors get paid when people like you upvote their post.
If you enjoyed what you read here, create your account today and start earning FREE STEEM!
If you enjoyed what you read here, create your account today and start earning FREE STEEM!