We're all unlucky in love sometimes. When I am, I go jogging. The body loses water when you jog, so you have none left for tears.
Rồi mình bắt đầu chạy bộ.
Mỗi lần buồn thì nghĩ: oh còn sức để buồn, còn nước để khóc thế này, thì còn sức để chạy.
Chạy bộ thì mệt. Trước giờ không thích chạy bộ. Chạy xíu là mỏi gối, đau mắt cá chân, xóc hông. Mà lại nhủ: cố xíu nữa đi, mệt chút nữa không còn sức mà buồn.
Vậy là cắm mặt chạy.
Nghĩ về anh. Và lúc nào cũng có thể rơi nước mắt ngay được. Thật là buồn. Chẳng có từ gì trần trụi và sự thật hơn.
Nghĩ về dãy Himalayas, mà mỗi bước đi mà nột nỗ lực ghê gớm. Mỗi ngày đến trạm nghỉ là một kỷ lục mới của bản thân.
Nghĩ về những ngày nằm trong bệnh viện, sáng sáng y tá mang kim tiêm tới lấy máu. Không đủ sức để ăn, không đủ sức ngồi dậy đi vệ sinh.
Lại cuối xuống chạy. Cố lên nào, cố thêm chút nữa thôi.
Chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Chỉ còn lại bản thân mình.
Chạy thật là nhàm chán. Và cuộc sống này cũng vậy. Chẳng có thành tựu hay đích đến thật sự nào. Chẳng có nghĩa gì. Chỉ còn bản thân mình.