Đi Nepal về, nhập viện. Đi làm vài ngày. Đi Hanoi. Nhập viện. Ra viện là mùa mưa ập đến.
Thật là một năm kỳ lạ...
Không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả....Mình vẫn lại thấy không hiểu gì về cuộc đời, về lòng người...
Mình đã hiểu từ "sợ", đã biết "giới hạn", biết "cô đơn", biết "buồn" theo tất cả các nghĩa của nó.
Nhớ lại lần guide hét vào mặt mình trước bao nhiêu người (Who takes care of you?!...), rồi đi làm 9-5 job nghe người ta nói những điều buồn cười. Và C.
Mỗi lần buồn hay giận, lại tự nhủ: "Tâm xả...Hãy hiểu và tha thứ cho họ..."
Nhưng nếu mà mình không hiểu thì sao?! Làm sao có thể hiểu hết mọi điều được?!...
Thôi đừng kỳ vọng hay giận hờn gì cuộc đời, mà hãy nghĩ về bản thân mình. Chính mình. Hãy cứ chân thành và hết lòng. Còn thật ra...vốn dĩ không có công bằng.
"Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng...để gió cuốn đi..."
Cũng chỉ để tan đi vậy thôi, đừng hỏi nhận lại được gì...