Tâm hồn lộng gió.

in vietnamese •  6 years ago 

Lần đầu nghe KL mà thấy thích, những lần trước đều cảm giác rên rỉ sầu não, quá già so với gout của tôi. :)

Nhớ về hai cuốn sách Trịnh Công Sơn đã đọc. Và sẽ còn đọc lại.

Có nhiều điều làm tôi buồn, mà không, đúng hơn là bản thân mình làm mình buồn. Nhưng tôi không muốn nói, muốn viết về nó. Yên lặng có lẽ là cách tốt nhất. Cố gắng không tạo ra cái gì cả. Hay là không cố gắng tạo ra cái gì cả.

Tôi ngồi trong quán cafe ở quận một, nhìn người ta ăn mặc sành điệu, thơm mùi nước hoa đắt tiền, nói những điều cao siêu về những việc kinh khủng khiếp. :p Rồi nhìn ra ban công, ngoài kia là công viên một người đàn ông đang lục lọi thùng rác để kiếm chai nhựa. Một điều hết sức bình thường ở thành phố này, cũng như khoảng cách giàu nghèo là điều bình thường ở hầu hết các thành phố trẻ.

Tôi đã định buồn, nhưng rồi thấy mình nhỏ bé quá, nỗi buồn của mình cũng cỏn con quá. Bao người ngoài kia phải vất vả hơn, khổ cực hơn. Tôi cũng xấu hổ khi nói về nhân văn hay từ thiện, nghe sao đạo đức giả quá. Tôi chỉ là một người bình thường, nhiều khi tầm thường, giận hờn chuyện nhỏ nhặt, đòi hỏi tủn mủn với cuộc đời. Làm sao dám viết về tình thương bao la hơn, về nỗi buồn thế thái rộng lớn hơn. Chỉ tự dặn mình giữ lòng yên tĩnh để có thể nhìn đời sáng rõ và bao dung hơn.

Authors get paid when people like you upvote their post.
If you enjoyed what you read here, create your account today and start earning FREE STEEM!