Có lần nào tôi đã viết ở đây, hoặc đâu đó trên fb rằng tôi không phải là người kiên nhẫn. Ngày trước có thể tỉ mẫn cắt ghép làm mô hình giấy, xếp hình, thêu...nhưng giờ mỗi ngày đều nhiều lần tự điều hơi thở và răng mình: bình tĩnh và cẩn thận hơn.
Làm việc gì cũng chậm rãi: ăn chậm, đi chậm, đọc chậm, suy nghĩ hành động chậm. Rất nhiều lúc như lúc này, không biết làm gì hơn là đợi. Thở và đợi.
Tôi hỏi và A. cũng simply answered: Patient. :)
Buổi sớm ở Bagan đợi mặt trời.
Nhớ lúc ở Bagan, lái xe điện trong cơn buồn ngủ đi mê mải vào những con đường mòn hai bên là cây bụi. Đường dẫn tới đền nào thì thăm đền đó. Thật ngạc nhiên ngay cả những ngôi đền nhỏ xíu, ít nổi tiếng và ít người tham quan vẫn có những người ngồi đó đợi. Họ, vợ họ, con họ, treo những bức tranh cát, chuông gió hay quà lưu niệm gì đấy, rồi đợi người ta tới xem thì mua. Tôi tự hỏi ở những ngôi đền nhỏ ấy thì một ngày bao nhiêu người lui đến, bao nhiêu người mua quà lưu niệm. Vậy mà họ cứ đợi hiền lạnh ở đấy vậy thôi. Khi tôi tới thì họ đã ở đó rồi. Chẳng có gì vội vã hay suồng sã chèo kéo.
Leo lên đền nhìn xuống thấy em bé nhìn lên, bối rối và xấu hổ tôi quay đi. Tôi sợ những đôi mắt trong veo lấp lánh ấy.
Cố gắng giữ cho cuộc sống của mình đơn giản (hơn): đồ đạc, quần áo, vật dụng chỉ vừa vặn thôi. Ngay cả "dream", "desire" bây giờ tôi cũng dặn lòng bỏ bớt. Tự thấy hèn hèn và buồn buồn khi bỏ một giấc mơ mà đi...Nếu điều đó không giành cho mình thì...đành thôi chứ sao giờ?! Ôm nhiều chỉ nhọc thân. Rồi người duy nhất tôi có thể hurt chính là bản thân mình.
Can't help but wait.
Không thành thì thôi chứ biết sao bây giờ.