"Chúc Công chúa của Cậu ngủ ngon".
Nguyên văn đầy đủ viết hoa và chấm câu. Dù Cậu type chậm và chưa quen dùng smart phone.
Về thăm Cậu.
Cậu thay áo quần sạch sẽ, là ủi phẳng phiu. Đèo xe máy đưa tôi đi 35km ra biển dạo. Cậu bảo tiếng sóng vỗ sẽ làm dịu lại căng thẳng lo âu. :)
Trước giờ mấy đứa con trai đi chơi đi cafe với tôi chỉ là quần cộc áo thun, không lôi thôi thì xuề xoà. Chẳng mấy ai chỉnh chu, lịch sự.
Buổi tối đi dạo, Cậu nắm tay.
Trước khi ngủ Cậu trải sẵn hết mùng mền. Buổi sáng dậy Cậu bảo sao Công chúa ngủ dậy sớm vậy, ngủ thêm nữa. Hôm nào đi làm thì sẽ vào hôn lên trán. Hôm nào ở nhà thì sẽ nấu bữa sáng.
Chưa bao giờ cằn nhằn hay "dạy dỗ" tôi điều gì, dù với tôi hay với hai em họ. Ngủ trưa dậy thì Cậu bảo trong tủ lạnh có sầu riêng ấy, Cậu mua về bóc vỏ để sẵn rồi.
Nếu nhắn tin thì sẽ luôn bắt đầu bằng "công chúa của Cậu" - Công chúa ngủ sớm nhé...
Gọi điện hỏi thăm cũng luôn nhẹ nhàng và vừa đủ. Không phải là kiểu quan-tâm-sỗ-sàng của những người nghĩ là đã thân quen nên thoải mái quá đà, nhiều khi thành ra thô lỗ. Nhưng cũng vừa vặn, không phải kiểu khách sáo xa lạ.
Đưa ra bến xe, Cậu đứng đợi, dõi theo đến khi tôi lên xe và xe rời đi.
Tôi không biết còn ai ngoài Bố và Cậu thương tôi như vậy...dịu dàng, điềm tĩnh, thầm lặng mà bao la.
Tôi không cần phải gồng mình để thành ai hay cái gì, không quan trọng bề ngoài hay chứng tỏ điều gì. Tôi chỉ là tôi, là công chúa của Cậu.