Blog #76: Việt Nam Contest- Bài học về lòng người.

in vn-contest •  7 years ago  (edited)

🍁🍁🍁Tôi không giỏi viết lách, không giỏi dùng lời hay ý đẹp để thể hiện cảm xúc mà viết thành văn . Nên tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện mà tôi đã từng trải qua, đó là câu chuyện có thật, và từ vụ việc đó, tôi đã nhận ra được một bài học quý giá cho mình.

Tôi vẫn nhớ Noel năm lớp 12, tôi và lũ bạn cùng lớp có rủ nhau tụ tập lên Phố đi bộ - Hà Nội để chơi, và đón không khí giáng sinh đang về. 🎄🎄🎄

Chúng tôi bắt xe bus 17 từ Sân bay Nội Bài để ra Long Biên🚃🚃, ngồi bên cạnh chúng tôi là hai nữ khách nước ngoài. Chuyến xe khéo dài khá lâu, tôi nhớ rằng, hình như phải mất khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ mới đến bến cuối cùng. Tôi và một vài người bạn của tôi thuộc dạng say xe trầm trọng, nên cảm thấy trong người rất khó chịu và buồn nôn. 😥😥
😥

Khi đến bến xe Long Biên- điểm dừng cuối cùng, tôi và mọi người như được giải thoát. Tất cả hành khách bắt đầu xuống xe. Hai người bạn của tôi nôn thốc nôn tháo, mặt tái nhợt vì mệt mỏi. Chúng tôi dứng tụm lại thành một đám nhỏ.
Bến xe lúc đó rất đông người, tự dưng tình cờ, tôi nhìn thấy hai người khách nước ngoài cùng đi chuyến xe bus với chúng tôi lúc nãy.

Tôi thấy họ đang nói chuyện với một người đàn ông tầm khoảng trên 30 tuổi, trên tay anh ta cầm một chiếc ba lô to, màu đen, bên trong không biết có gì😄😄😄


Tôi nghĩ họ đang hỏi đường, vì trên tay hai vị khách nước ngoài là tấm bản đồ chỉ đường đi của Hà Nội. Sự việc sẽ chẳng có gì, khi tôi tinh ý nhận ra, bàn tay của người đàn ông kia đang thò vào túi áo khoác của một trong hai chị gái ấy.

Tôi thấy tay phải của hắn đang cố gắng thò sâu vào túi áo của chị ấy, để ăn cắp chiếc điện thoại, còn tay trái, thì hắn cầm chiếc ba lô màu đen của mình, để che đậy cái hành vi xấu xa mà hắn đang gây ra. 😐😐😐 Khiến những người phía sau như chúng tôi không nhìn thấy được.

Tôi không biết gã đàn ông đó vô ý để lộ bàn tay ăn cắp của mình, hay anh ta đang lấy ba lô che cho có lệ. Vì tôi biết, chắc chắn ở đó hắn sẽ có đồng bọn, nên cứ che cho có, không cần phải che kĩ làm gì.

Vì nếu có ai đó bắt gặp hắn đang hành động, thì cũng chả dám làm gì hắn ta, một phần vì sợ hãi, phần còn lại thì đó không phải việc của họ, họ không phải nạn nhân, nên không cần quan tâm. Nhìn cứ việc nhìn, thấy cứ việc thấy, liếc qua và đi thẳng, coi như không biết chuyện gì đang xảy ra .


hqdefault-2.jpg


"Ảnh mang tính chất minh họa - tấm ảnh này hơi xấu và mờ, vì nó gần giống với hành động tôi đang muốn diễn đạt tới các bạn"

Nhìn thấy hành động trộm cắp trước mắt mình, nạn nhân lại là du khách nước ngoài, tôi thấy thật là xấu hổ và ái ngại. Bởi mình là người Việt Nam, họ là du khách đến đây làm việc hay du lịch thì tôi không biết...
Nhưng kể ra mà nói, mình phải coi họ là khách, phải vui vẻ, phải cho họ thấy người Việt rất thân thiện và tốt bụng. Để lại ấn tượng đẹp trong mắt họ. Họ sẽ đánh giá cả đất nước chúng ta có thể thông qua hàng động và cách ứng xử của một con người.

Tôi mất khoảng vài giây để suy nghĩ về hành động mà hắn ta đang làm. Lúc đó, tôi thiên đến hai trường hợp:
Một là đi qua và giả vờ ngã hoặc lao bất ngờ vào người hắn.
Hai là chạy lại và cảnh báo với hai du khách đó bằng mấy câu tiếng anh.

Nhưng lúc đó đầu tôi rối mù lên, tôi chả kịp suy nghĩ thêm bất kỳ điều gì nữa, tôi dại dột đánh liều một phen. Hùng hồn bước đến, hất tay gã đàn ông đó ra và nhìn vào mắt hắn và nói:

"Chú đang làm gì vậy, chú bỏ tay ra đi"

Gã ta nhìn tôi với ánh mắt đầy tức giận, hắn trợn to mắt quát tôi rất lớn:

"Đây là việc của mày à, cút ra chỗ khác"

Tôi không trả lời. Hai vị khách thấy vậy liền bỏ đi, hắn bị tuột mất con mồi vô cớ, nên rất bực bội. Sau đó hắn bỏ đi và ngoảnh lại nhìn tôi như muốn trả thù.


Lúc đó tôi mới hoàng hồn, không hiểu mình vừa làm cái quái gì. Nhìn ánh mắt của hắn, tôi bắt đầu sởn da gà, toàn thân lạnh toát. Tôi chỉ sợ, hắn sẽ trầu trực sẵn ở đó với đồng bọn, chờ cơ hội để đánh tôi một trận nhừ tử 😔😔😔

Bạn bè tôi thì ngớ người không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nên gặng hỏi. Tôi bắt đầu kể lại mọi chuyện. Họ nói tôi quá liều, chúng nó đi có đồng bọn chứ không phải đi một mình, nên chớ dây dưa.

Một đứa bạn tôi nói, nó cũng nhìn thấy hắn ta định ăn cắp điện thoại của người khác. Nhưng không dám ngăn cản, vì quá sợ. Và bất ngờ khi tôi có hành động như vậy.

Tôi nghĩ bụng, chắc không sao đâu. Đến nơi rồi thì cứ đi chơi thôi.


C360_2016-12-24-19-44-25-206.jpg


Chúng tôi lượn lờ đến nỗi lỡ mất cả chuyến xe bus 17 cuối cùng để về nhà, dù đã chạy rất nhanh, cho kịp chuyến, nhưng quá muộn. Tôi cứ tưởng rằng đêm noel hôm đó sẽ phải chui vào gầm cầu ngủ với bọn nghiện hút 😖😖😖 nghĩ lại thật đáng sợ.

Cuốc bộ trở lại ra bến xe Long Biên, tôi lại gặp hắn, huhu😭😭😭. Hắn nhận ra tôi và vẫn nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, chĩa thẳng vào tôi. Tôi mặc kệ và không thèm để ý đến tên điên đấy.


Tôi và các bạn của tôi ngồi đợi chuyến xe khác ở ghế để về nhà. Ngồi được năm mười phút thì bỗng thấy có tiếng cãi nhau, quay ra thì lại thấy một chị sinh viên đang níu tay một gã đàn ông, họ cách chúng tôi khoảng 20m. Chị ấy hô hào rằng tên đó đã ăn trộm đồ của chị.

Nhưng hắn nhất quyết chối, chị bắt hắn phải mở ba lô ra kiểm chứng, nhưng hắn không chịu, lời qua tiếng lại một hồi. Nhân lúc chị sinh viên ấy không để ý. Hắn ta lấy balo đập mạnh vào đầu chị, đẩy chị ngã xuống đường và băng sang đường đi mất. 🏃🏃🏃 Một anh thanh niên đi đến và đỡ chị dậy, có lẽ họ là bạn của nhau. Tên trộm đó thật quá đáng, đã ăn cắp còn đánh người.

Chúng tôi chép miệng và kể lại câu chuyện hồi nãy cho bà bán ngô ngồi bên cạnh nghe. Bà ta bắt đầu mắng chửi chúng tôi thậm tệ :

"Chúng mày im cái mồm vào đi, biết cái gì mà đòi nói. Ở đây không có trộm cắp. Một lũ ranh con láo toét"


Tôi bắt đầu để ý xung quanh, và thấy nhiều người rất đáng nghi. Tôi chắc chắn rằng, chỉ có thể là đồng bọn với nhau mà thôi, chúng đang rủ nhau trộm cắp để kiếm sống ở địa điểm này. Thật đáng sợ. Nếu có bị mất đồ, có hô hào, thì cũng chả có ai giúp đỡ, ngược lại còn rước họa vào thân.

Sau đó bố của bạn tôi ở gần đó đi ô tô đến đón và đưa chúng tôi về nhà.
Tôi kể câu chuyện này cho mẹ nghe, mẹ tôi mắng tôi một trận từ đêm đến sáng. Vì mẹ tôi sợ, nhỡ đâu trong người gã thủ sẵn con dao, động đến gã, gã lại đâm cho một phát chỉ tội toi đời. 😂😂😂 mẹ tôi cũng chỉ vì lo cho con gái nên mới như vậy.

Tôi thấy ghê sợ cái bến xe ý, từ đó đến nay tôi không quay lại đó nữa.

"TÔI RÚT RA CHO MÌNH ĐƯỢC MỘT VÀI ĐIỀU "

  1. #Tại sao con người bây giờ sống thờ ơ như vậy???
    Thử đặt ra câu hỏi: "Nếu bản thân mình thấy người khác gặp nguy hiểm mà không giúp đỡ, thì lúc chính bản thân mình gặp nguy hiểm thì cũng chả có ai sẵn lòng giúp đỡ mình."

Cùng là con người với nhau, khi người khác cầu xin sự giúp đỡ, mà chả ai thèm quan tâm đếm xỉa đến, giả vờ điếc🙉🙉🙉, giả vờ mù🙈🙈, giả vờ câm 🙊🙊🙊, dù trong thâm tâm biết người ta gặp nguy hiểm.

Một phần thì họ muốn giúp, nhưng lại sợ khi họ lên tiếng, sẽ bị liên lụy đến bản thân.
Phần còn lại là sống thờ ơ, vô cảm, chuyện của họ tự họ giải quyết, không can thiệp. Dây vào chỉ mang họa vào thân, mà chả nhận được lợi lộc gì. Người dưng, không quen không biết, chả cớ gì phải giúp.

=>Suy cho cùng, thì cái cốt yếu vẫn là không muốn bản thân mình gặp nguy hiểm đến tính mạng, nên thân ai người đấy lo.

  1. #Tại sao lại có những người lười biếng đến như vậy???

Tôi tự hỏi, họ là những người còn trẻ, còn khỏe, chân tay đầy đủ, đâu có tật nguyền hay ốm đau gì, mà lại không đi tìm cho mình một công việc khác.

Tôi đồng ý là trộm cắp cũng được coi là một công việc, đòi hỏi sự khéo léo, nhanh nhẹn và tinh ý, nhưng làm cái nghề này phải đánh đổi phẩm giá và tự trọng của một con người. Điều đó có đáng.😯😯😯 liệu có ai muốn lập gia đình với một người có tính cách và nghề nghiệp như vậy.

Trộm cắp là cái nghề không chân chính, không được người khác thừa nhận, đôi khi còn bị người đời khinh bỉ và nguyền rủa.

Còn nhiều việc làm tốt hơn không làm, chỉ chầu chực để ăn sẵn của người khác, điều đó là không thể chấp nhận được. 👍👍👍

Cuộc đời đâu bế tắc đến nỗi phải lâm vào con đường trộm cắp, hỏng hết cả một tương lai phía trước. Xã hội mà cứ mãi thế này thì chắc không phát triển BỀN, MẠNH được.

HÃY SỐNG ĐỂ CÓ ÍCH, ĐỪNG ĐỂ ĐỒNG TIỀN LÀM MÙ MẮT TÂM HỒN🙈🙈🙈

Authors get paid when people like you upvote their post.
If you enjoyed what you read here, create your account today and start earning FREE STEEM!
Sort Order:  

giờ trộm cắp như rươi, nó thành thói quen rùi.

Nó quệt nhẹ vào ng đã phải cảnh giác roi ý anh, bạn e bị móc ngay trên xe bus ý.

ái chà , có r đây hahaha

Ukm. Dài quá ^^

Có nhiều lúc k lên lo bao đồng.

Kiểu sống k muốn sống, muốn chết

Chị tưởng em sẽ không tham gia...chúc em đoạt giải

Ôi e kể chuyện thôi, tham gia cho có, chứ chả viết hay dc

Hay mà hay mà......c còn chả viết đc ...;))

Đọc bài của e quá tầm thường, mọi người viet cảm xúc ngập tràn, e thì chả j cả

trời ạ, ko viết giỏi mà viết dài như này á. Nếu viết giỏi chắc dài như tiểu thuyết mất haha

Có chuyen de kể lại thôi anh, chứ em lm j viết dc hay đâu, nói lan man nên nó dài thôi

Chúc e được giải cao nha

e rất cảm ơn anh 😀😀😀

nữ hiệp sĩ đây rồi )), nói chứ mấy chỗ như bến xe thì rất phúc tạp, tốt nhất là tự mình đề phòng. còn thái độ bà bán ngô chắt cũng muốn mắt nhắm mắt mở để còn yên ổn sống qua ngày

E nghĩ bọn này nó cũng kiểu ăn cắp roi mang về nộp cho bọn cầm đầu, đông đảo như thế công an nó chả có tgian rình mò mà tóm, chả nhẽ bắc loa lên thông báo anh nhỉ😂😂😂 cho ng ta cảnh giác, chứ mất của như chơi thế này thì ai mà sống dc