Đường về thánh địa
3h30! Chuông báo thức đổ liên hồi. Bắt đầu một cuộc chiến tâm lý dữ dội, chẳng muốn mở mắt nhưng lại càng không dám tắt chuông ngủ tiếp. Trong suốt cuộc hành trình, đây có lẽ là chiếc giường ấm áp nhất và cũng là giấc ngủ ngon nhất mà mình có được. Việc dứt khoát mở mắt, thức dậy, ra khỏi giường vào lúc 3h30 sáng cũng có thể là một quyết định mang nhiều tính hy sinh.
Sau màn vệ sinh cá nhân không thể chóng vánh hơn vì nước quá lạnh, mở cửa sổ thấy trời vẫn mưa tầm tã, thực chỉ muốn chui vào chăn ngủ tiếp. Xỏ chân vào đôi giày vẫn còn chút ướt át từ cơn mưa đêm qua, quàng vội cái balo to uỳnh nhưng nhẹ bẫng với một vài tư trang cần thiết, mưa thì mưa chứ, vẫn phải đi thôi. May thay vừa băng qua cây cầu nhỏ bắc qua sông, thì đã thấy một vài người đứng bán áo mưa dưới cột đèn đường. 5 Soles (30k) cho một cái áo mưa giấy mỏng tang, mặc vào vội vàng đã rách ngay một mảng lớn. Thôi kệ. Cứ thế chạy nhanh đến bến chờ xe bus.
Bus khởi hành lúc 5h sáng. Mình dậy từ lúc 3h30 mà vẫn lo bị muộn dù Hostel cách bến xe bus chỉ 10 phút đi bộ. Ai cũng muốn dành được một chỗ ngồi trên chuyến bus sớm nhất trong ngày để có thể ngắm bình minh trên Machu Picchu nên sự cạnh tranh là vô cùng khốc liệt. Trời vẫn mưa tầm tã, mình ra đến nơi đã thấy lác đác vài người đứng dưới mưa chờ sẵn. Nhìn đồng hồ đúng 4 giờ sáng, trời vẫn tối đen như mực, đứng ngay ngắn vào hàng và nhìn khách du lịch kéo đến bến xe bus ngày càng đông. Sau 1 tiếng đứng run lập cập dưới mưa thì cuối cùng mình cũng lên được xe bus, tốp đầu tiêu thẳng tiến tới đỉnh Machu Picchu.
Có thứ được gọi là “kỳ quan”
Lên tới cổng vào Machu Picchu lúc trời bắt đầu tang tảng sáng. Mưa đã tạnh nhưng xung quanh vẫn trắng xóa mây mù. Thành phố cổ chìm trong sương mờ buổi sáng, mây lờn vờn bay quanh đỉnh núi, không thể nhìn rõ và cũng không thể đi tiếp để khám phá. Cả tốp ngời trên chuyến bus đầu tiên ngồi tề tựu ở đỉnh, chờ mây tan để ngắm mặt trời mọc. Khi ánh nắng đầu tiên xẻ mây chiếu xuống thánh địa, nhìn cảnh tượng cả thành phố hoang toàn từ từ ló dạng, cảm giác như tìm thấy cả một nền văn minh thất lạc. Bỏ bao nhiêu công sức, tiền bạc, cuối cùng cũng thấy chuyến đi của mình thực sự có giá trị.
Mặt trời càng lên cao, thành phố hiện ra càng rõ. Vị trí đắc địa của Machu Picchu khiến nó hứng trọn toàn bộ ánh sáng, bừng lên rạng rỡ dưới ánh bình minh. Khi cả thành phố phía dưới như đã bừng tình, cả đoàn người vốn đang nín thở, yên lặng, đắm chìm theo từng bước đi của mặt trời, không ai bảo ai tự nhiên cùng thốt lên những lời cảm thán, không chỉ cho vẻ đẹp thiên nhiên Andes hùng vĩ, mà còn cho nền văn minh Inca đang được tái hiện ngay trước mắt mình.
Machu Picchu được xây dựng toàn bộ bằng đá, như một thành phố hoàng gia thu nhỏ với đủ loại công trình, đền đài, bằng một kỹ thuật xây dựng mà cho đến ngày nay, người ta vẫn chẳng thể lý giải. Một thứ kỹ thuật thậm chí còn được xem là hóc búa với khoa học kỹ thuật đương đại, nhưng lại được sử dụng bởi người Inca cách đây gần 6 thế kỷ.
Machu Picchu mang đến nhiều câu hỏi về kỹ thuật xây dựng, tương tự như Kim Tự Tháp Ai Cập. Thánh địa được xây dựng trên độ cao gần 8000 ft từ những tảng đá nặng đến hàng tấn, xếp chồng lên nhau khin khít mà không cần bất kỳ một loại vôi vữa hay chất kết dính nào, nó khít đến độ một con dao cũng không thể lách qua được kẽ hở giữa hai tảng đá.
Sự tồn tại của một thành phố ở trên đỉnh núi, nơi không ai phát hiện ra, cũng đem đến nhiều giả thuyết: là nơi phòng thủ cuối cùng của người Inca trước quân xâm lược? là thành phố cho quý tộc, hoàng gia của dế chế Inca nghỉ dưỡng? Hay là nơi thánh địa thực hiện các nghi lễ cúng bái, tế thần? Mình nghiêng về giả thuyết thứ ba, vì nghe đâu đó rằng, người Inca tôn sùng Thần mặt trời và luôn chọn những nơi cao nhất để lập đền, với quan niệm càng cao thì càng gần Thần, càng gần Thần thì càng dễ kết nối. Người Inca xây dựng nên Machu Picchu có lẽ là vì vậy?!
Hành trình Huayna Picchu
Chuyến đi về Machu Picchu trở nên đáng nhớ hơn khi hành trình khám phá không chỉ dừng lại ở thánh địa. Mình tiếp tục đưa bản thân đến giới hạn bằng Huayna Picchu. Chính là ngọn núi sừng sững ngay phía sau lưng thánh địa và được xem là nơi linh thiêng nhất, có giá trị lịch sử và khảo cổ, về phần nào đó, còn hơn cả Machu Picchu. Mình phải nhờ bạn đặt vé vào Huayna Picchu trước 2 tháng để đảm bảo là mình sẽ có một suất để khám phá Huayna Picchu. Đây là nơi mà bị giới hạn số lượng người được vào chặt chẽ hơn cả Machu Picchu do những lo ngại về vấn đề bảo tồn di sản.
Đứng từ Machu Picchu ngước đầu nhìn lên đỉnh Huayna Picchu vẫn đang chìm trong màn mây dày đặc, lúc đặt vé mình đâu có hình dung được là nó cao nghẹt thở đến vậy. Tự hỏi mình có thực sự làm được hay không. Bản thân trước giờ chưa từng leo núi, leo lên núi cao đến mức như vậy lại càng là điều không tưởng. Nhưng mà vé thì mua rồi, tiền thì trả rồi, cơ hội này chắc cũng không thể có lần hai. Thôi thì cứ leo vậy.
Đi teo từng nhóm nhỏ, leo bộ gần 2 tiếng đồng hồ. Không phải là đường mòn cứ thế hướng lên đỉnh núi, hành trình Huayna Picchu thử thách thể chất con người bằng bằng những đoạn đường men theo vách núi dựng đứng, cả tốp người phải vừa đi vừa tì tay vào dây cáp để kéo đu người lên, bằng những viên đá được đặt thành "bậc thang" chỉ đặt vừa nửa bàn chân, dốc 60 độ lại thêm trơn trượt, ướt sũng vì nước mưa, bằng những lối đi mà người ta phải cúi gập xuống, nghiêng người mới lách qua được. Hai đầu gối run lên từng hồi, không khí loãng vì độ cao, cảm giác thở rất mạnh, rất sâu nhưng oxi vào phổi thì không được bao nhiêu, liên tục há miệng để thở vì cảm giác khoang mũi dần trở nên đau buốt,...
Những lúc dừng lại vì mệt quá, lại nghe mấy người trong nhóm hò nhau "We can do it", thế là lại miệt mài, bám dây bám vách núi leo lên. Không quen không biết, cứ thế người này đỡ người kia qua từng bậc đá trơn trượt lưng chừng núi. Leo lên tới đỉnh, nhìn mây trời, núi non sừng sững, dòng sông Urubamba phía xa đục ngầu, toàn bộ thánh địa phía dưới thu gọn trong tầm mắt. Cả đoàn cười nói ôm nhau “we made it”.
Đêm cuối ở Machu Picchu
Quay về thị trấn khi đã nửa buổi chiều, người bắt đầu ngấm mệt, và bắt đầu có cảm giác đói khủng khiếp. Dự tính về Cusco ngay trong ngày nhưng cứ có cảm giác nếu đi ngay thì mình sẽ chết, vì quá mệt. Chưa bao giờ mình đưa bản thân đến giới hạn như vậy. Quyết định lưu lại thị trấn thêm một đêm, sáng mai hẵng khởi hành.
Vào chợ trung tâm nếm thử một món ăn điển hình của người dân địa phương, thực sự không nuốt nổi, mua vội chai bia, vừa uống vừa dạo quanh thị trấn. Trời tự nhiên đổ mưa rào, và vẫn như khung cảnh ở Ollantaytambo, người dân ở đây có vẻ như không hề sợ ướt, mình cũng chẳng còn thấy bất ngờ. Uống nốt chai bia, đi bộ chậm rãi về khách sạn.
Lại là một đêm ngủ ngon trên chiếc giường ấm nhất thế giới. Ký ức về Machu Picchu có lẽ là quá đủ để làm hài lòng cho cả hành trình Nam Mỹ này.
Một số bài viết có liên quan:
Tân Thế Giới - Về miền đất thánh Machu Picchu! (P1)
Tân Thế Giới: Đi tìm nền văn minh thất lạc!
Tân Thế Giới: Cusco, Peru - Phố núi đậm đà như cốc Chicha!
Tân Thế Giới: Nhật Ký Andes!
Tân Thế Giới: Cusco, Peru - Những ngày đi rất xa!
cậu có phải là một fan của xách ba lô lên và đi của chị Huyền Chip không?
Downvoting a post can decrease pending rewards and make it less visible. Common reasons:
Submit
Ảnh thì đẹp. Mỗi tội người chưa đẹp.:)))
Downvoting a post can decrease pending rewards and make it less visible. Common reasons:
Submit
Đi nhiều nơi thích nhỉ!
Downvoting a post can decrease pending rewards and make it less visible. Common reasons:
Submit
wow, tấm đầu tiên tưởng hình ghép thôi, góc chụp quá đẹp, bao quát hết cảnh
Downvoting a post can decrease pending rewards and make it less visible. Common reasons:
Submit