Mỗi một năm mới được gặp em một lần. Mà có khi là hơn thế. Bởi vậy, mỗi lần em lặn lội mấy trăm cây số về thăm tôi, tôi thực sự rất mừng và nôn nóng.
Cái cảm giác được gặp một người ruột thịt khiến lòng nôn nao thương nhớ.
Uh, vẫn là em nhưng tôi cảm nhận được sự mặn mà và từng trải nơi em. Đôi mắt của người từng nếm khổ đau và giông tố cuộc đời.
Tôi thương em, như thương chính khúc ruột của mình vậy. Bởi em đã chẳng có một ấu thơ êm đềm và đủ đầy. Tôi ước mọi đau khổ được vác thay em.
Gặp em nhìn em trưởng thành và xinh đẹp. Tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Chỉ mong tương lai đừng dữ dội như ấu thơ của em nữa
t