Chối từ đâu chỉ là cất lên tiếng không gọn gàn, rõ ràng và dứt khoát. Tùy vào bối cảnh mà ta có thể chối từ theo những hình thức khác nhau.
Đơn giản nhất chắc là im lặng. Mặc kệ người ta nói, mình cứ làm thinh, rồi cái thời hạn trả lời nó cũng hết, rứa là xong thôi.
Có thể thử chất vấn. Hãy hỏi những câu hỏi thiệt khó trả lời. Người ta muốn gặp bạn hãy hỏi gặp làm chi hay tại sao phải gặp, lý do mà không đủ là đủ làm khó rồi. Hay ai đó nói có cảm tình với bạn, hãy cứ hỏi thiệt kỹ về việc người ta đã thương thế nào. Có đối xử công bằng không? Có bảo vệ được không? Có ở bên lâu dài được không? Đó, hỏi gắt vào, dồn dập vào.
Hoặc có thể đặt ra các giả định. Nếu thế này thì thế kia, nghĩ đến hầu hết các trường hợp. Chỉ hình dung thôi là đủ sợ rồi.
Hoặc có thể luôn để mình bận rộn với cuộc sống. Hãy luôn lập plan cho cuộc sống của mình, hãy luôn biết sắp tới sẽ làm gì. Khi đó, gặp lúc cần từ chối cứ lấy cái lịch của mình ra mà nói là được.
Rứa đó, từ chối người khác rất chi là dễ, lý trí xíu là ổn thôi. Thách thức chỉ thực sự đến khi từ chối bản thân mình.
Mà nhỡ bị từ chối thì sao?
Hãy thử tìm đến âm nhạc xem sao. Sau lời từ khước của PMQ có thể là gợi ý, từng câu hát sẽ ru bạn. “Sau lời từ khước, tôi về như lúc trước, không còn chung bước, chỉ có thêm đôi vết xước”…, hay là đổ lỗi kiểu Vì em tất cả, “thì thôi, em không bận tâm nữa rồi, em quên ngày hai đứa ngồi chuyện trò suốt đêm với bao tiếng cười”.
Hoặc có thể, tìm lúa mạch nhâm nhi cho mất cảm giác về thời gian và thực tại.
Bí quá hãy cứ để những dòng nước mắt trôi theo những cơn mưa, có vậy mới nhẹ nhõm được.