Chuyến nhảy dù lần đầu tiên và tạm biệt Saigon.
Có vài chuyện khi bé mình tưởng tượng, muốn làm vì nó ghê-gớm lớn-lao, nhưng trải qua rồi thì...ờ cũng bình thường thôi. Lại có rất nhiều việc xảy ra mà hơn cả sức tưởng tượng của tôi nữa.
Trời mưa quá.
Hôm qua tôi nhảy dù, chuyến đầu. (Mong là sẽ nhảy thêm được 49 chuyến nữa). :)
Tôi đã thấy vài điều, trải qua vài thứ mà không đủ từ ngữ để diễn tả. Nhưng 2s trên không ấy là 2s đặc biệt (nhất) trong hai mấy năm sống trên đời. Đến giờ nhắm mắt lại là tôi vẫn còn xúc động y nguyên...
1/10s trước cửa máy bay. 1/10s vừa rời cửa, rơi tự do. Tâm trí như nổ tung, tim như...tôi không còn tim nữa. :p. Tôi không còn là tôi, tôi là tất cả mà cũng ko còn là gì.
Still moments...till life...
Đời sống tính bằng khoảnh khắc.
1s đấy là 1s dài nhất, ấn tượng mạnh mẽ nhất, tôi (chúng tôi) đã sống sâu nhất.
Điều tôi mong chờ nhiều nhất không phải là chuyến bay (vì đã tưởng tượng đủ để biết nó an toàn :) ) mà là sau khi tôi thực hành xong, Ba sẽ gọi điện tôi, hỏi những câu bình thường vẫn hỏi. Rồi tôi sẽ cười và nói: Dạ cũng bình thường thôi Ba.
Cả buổi sáng hôm ấy tôi đã đợi như vậy.
Nhưng Ba tôi không gọi. Không nói một lời nào trên fb.
Tôi không biết là Ba Mẹ có bận gì hôm ấy không. Hay là, chuyện này so với cuộc đời Ba tôi đã trải qua, nó chỉ là một trò tiêu khiển của tuổi trẻ-thái-quá. Hoặc là, Ba quá tin tưởng tôi, tôi đã làm nhiều (vài) thứ điên rồ rồi, giờ thêm cái này cũng không có gì đáng kể. Tôi lại rồi sẽ quay về, lành lặn :p. Hay Ba tôi vốn ít nói rồi, nên chuyện này cũng không có gì đáng để lên tiếng?! Có ai biết là dây thần kinh tôi đã như sắp đứt ra?!...
Tôi không biết, không hiểu điều gì nữa...
Chờ đợi rồi thất vọng vậy thôi.
Càng ngày tôi càng không biết nói làm sao cho vừa vặn. Cứ mỗi lần định nói gì sâu sắc tí thì lại nhớ đến câu: "Hãy suy nghĩ tất cả những gì định nói, nhưng đừng nói tất cả những gì mình nghĩ", thấy mình vụng về hoặc rude, nên lại im lặng.
Ta cô đơn không phải là không có ai ở bên, mà là ước mong được hiểu, được HIỂU mà không thành.
Tất cả những người tôi thương, cho dù không biết họ có còn care gì tôi thì tôi vẫn mong được nghe giọng họ, hay chỉ nghe một tiếng "uhm" trầm ấm, một tiếng thở dài, để biết là họ còn sống, và tôi cũng muốn nhắn là tôi cũng vậy: còn sống. Và bình an.
Hoa đào cuối mùa ở Dalat - Feb 2018
Lúc trực thăng bay vòng vòng trên đầu, dù của bộ đội rơi rơi trên nền bình minh thật là đẹp.
Ngày trước khi nhảy, xem clip của lớp khi trực thăng đáp xuống gần, gió phần phật đứng không vững, tôi nghĩ về những thước phim tài liệu chiến tranh đã xem: cảnh người nông dân hiền lành ôm con giữa đồng lúa khi trực thăng mĩ bay đến. Hẳn là ngao ngác, sợ hãi, so numb?!
Ngày ngày tôi nghe người ta chỉ trích chế độ, chém gió về chính trị, chiến tranh, đảng phái, đạo đức... Mà có ai thật sự hiểu từ: chiến tranh, hy sinh?!
Tôi chỉ muốn nói là, khi được các Thầy tận tình dạy dỗ, chăm lo, rồi nhìn những anh bộ đội trẻ măng, trong veo tập luyện tôi thấy xúc động (lại xúc động :3 ) và thương quá. Ai đó cứ dư điều kiện và thơi gian mà lên án này nọ, rồi cười nhạo "lý tưởng", "niềm tin", "Tổ quốc" trong khi chả làm gì ra hồn. Thử nghĩ đến khi đất nước lâm nguy, ai sẽ là người mang súng, mang tính mạng, yên bình của gia đình mình ra mà chiến đấu, lãnh đạn - cả nghĩa đen lẫn bóng?!
Lúc trên trực thăng nhìn xuống sông Đồng Nai, đặc biệt lúc xe đi ngang qua cổng và anh lính đưa tay lên mũ chào, thấy thương quá đất nước chữ S nhỏ bé tội nghiệp này. Thấy mình thật hèn mọn, ích kỷ.
Tôi đã học được gì trong khoá nhảy dù, không phải là chuyện thử một lần cho biết cảm giác mạnh, mà là rất nhiều rất rất nhiều từ các Thầy và các anh trong quân đội: Bình tĩnh, quyết tâm, lặng lẽ, khiêm nhường.
Một vài tấm hình nhảy dù:
Buổi trưa ngày trước khi nhảy, ăn chưa xong là đã thấy đau bụng. Mãi lát sau tôi mới hiểu là mình bị ngộ độc. Rồi tự cầm điện thoại search xem cách giải quyết thế nào. Sốt và thiếp đi một lát đến chiều muộn.
Nếu được chọn lựa, tôi vẫn không chọn một-mình, không chọn mạnh mẽ.
Chị, bạn bảo là hâm mộ, là giỏi quá, tự hào về mày quá. Tôi không biết trả lời sao, tôi vẫn vậy, vẫn là một đứa ngáo ngơ không thuộc đường (lạc đường sml), vẫn sợ xe, sợ sâu, sợ người...Vẫn là một người bình thường. Có rất nhiều thứ hằng ngày mọi người ai cũng làm được mà đến lượt tôi thì...muốn tụt huyết áp. :)
Càng gần đến ngày về tôi lại thấy mơ hồ: không biết quyết định vậy có đúng không...
Tôi cứ "lông bông" vậy, tôi quá yếu đuối hay quá cầu toàn mà không dám bắt đầu một cái-gì-ổn-định, lâu -dài?!
Buổi chiều không làm được gì nên đi bơi. Lúc về mắc mưa. Mưa như mùa bão ở miền Trung. Đợi cả buổi xong bác bên thấy tội quá nên đưa cho cái túi nilon to để trùm về.
Vừa đi vừa nghĩ sao mình không khóc đi, đằng nào cũng ướt sml rồi, có ai biết đâu.
Congratulations @emily.ntt! You have completed some achievement on Steemit and have been rewarded with new badge(s) :
Award for the number of upvotes received
Click on the badge to view your Board of Honor.
If you no longer want to receive notifications, reply to this comment with the word
STOP
To support your work, I also upvoted your post!
Do not miss the last post from @steemitboard!
Participate in the SteemitBoard World Cup Contest!
Collect World Cup badges and win free SBD
Support the Gold Sponsors of the contest: @good-karma and @lukestokes
Downvoting a post can decrease pending rewards and make it less visible. Common reasons:
Submit