Điều buồn nhất của bạn là gì, tại sao?- What is your saddest thing, why? - Nguyễn Công Trình

in sad •  6 years ago 

Trả lời: Ẩn danh
Answer: Anonymous
Tôi bị bắt cóc năm 12 tuổi và trở thành gái mại dâm đến năm 17 tuổi.
I was abducted at the age of 12 and became a prostitute until I was
Trong lần sinh nhật thứ 12 của mình, khi ở công viên gần nhà tôi bị bắt cóc, đó cũng là buổi tiệc sinh nhật cuối cùng tôi có.
Lúc đầu khi tỉnh dậy, tôi cảm giác thấy mình đang ở bên trong một chiếc xe tải. Tay và chân của tôi đều bị trói, mắt và miệng thì bị che lại. Tôi nhớ mình đã va vào bức tường lãnh lẽo của chiếc xe đang di chuyển.
Sau đó khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở một căn phòng tối. Có vài người phụ nữ giúp tôi tắm và ăn. Và mỗi khi tôi hét lên kêu cứu họ sẽ lấy gối ụp vào mặt tôi. Tôi nhận ra rằng họ làm thế vì không muốn tôi bị đánh đập bởi chủ nhân, vì tôi đã gây phiền toái.
Bởi vì còn trẻ, nên họ đưa tôi vào căn phòng “delux”.
Tại căn phòng bongalow của tên Sheikh, tôi đã phải bán đi cái trinh tiết của mình cho hắn. Hắn ta cưỡng bức tôi trong nhiều ngày hoặc cũng có thể là nhiều tuần. Đến khi hắn ta đã thỏa mãn, hắn đưa tôi cho những người bạn của hắn để tất cả cưỡng bức tôi.
nguyen cong trinh.jpg
Nằm giữa căn phòng “delux” với thân thể không thể cử động. Những tên đàn ông đến và làm những thứ bọn họ muốn. Thỉnh thoảng tôi không tài nào ngủ được bởi vì nỗi đau mà mình đang hứng chịu, bởi vì cơ thể tôi đang đau đớn từng đợt, đôi khi thì bởi vì sự ham muốn của tên đàn ông cạnh tôi.
Lâu họ sẽ đưa một bác sĩ đến và giúp tôi trở lại là một “trinh nữ”. Đây có lẽ là điều khiến tôi không thể nào quên được, điều này nghĩa là tôi sẽ lại một lần nữa gửi cái “trinh tiết” của mình đến căn nhà bungalow của Shiekh.
Mọi cảm nhận của tôi chỉ là vô hình, sự tồn tại của tôi chỉ được cảm nhận qua những bữa ăn, tắm rửa từ sự trợ giúp của vài người phụ nữ. Dù sao, tôi vẫn cảm thấy được an ủi, vì ở đôi mắt của họ luôn chứa những giọt nước mắt, nỗi thương tủi cho tôi, ít nhất nó trấn an tôi khi có chuyện gì xảy hoặc bất trặc. Nó giúp tôi biết rằng, cái nỗi đau tôi đang hứng chịu là thật, họ có thể thấy tôi và tôi không phải là con vật.
Một hôm, khi thức dậy tôi thấy mình được đưa đến một căn phòng. Tôi đã khóc rất nhiều trong hàng giờ có thể nhiều ngày hay hàng tuần gì đó. Tôi đã quen với sự thoải mái ở căn phòng cũ của tôi. Ở đây không có người phụ nữ duy nhất, người phụ nữ im lặng dùng bàn tay tô vẽ cho khuôn mặt tôi, người khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn sống.
Ở căn phòng mới với người chủ mới. Tôi được dạy cách ăn mặc, trang điểm và khiêu vũ. Tôi được dạy cách để cung cấp một số dịch vụ mà người chủ đã dạy tôi thực hành với ông ấy. Ở đây Sheiks không đến và họ thay thế bằng người đàn ông mặc áo sơ mi và quần dài.
Tôi chẳng khác gì là một con robot cả, mọi giác quan của tôi đều trở nên ngưng hoạt động. Thậm chí, đến cả việc chống cự hoặc ý nghĩ sẽ làm gì đó để dừng việc này lại cũng chẳng mảy may nghĩ đến. Tất cả mọi thứ tôi làm là nhận yêu cầu.
Vào một hôm nọ, một người phụ mặc đồ Xari đã kéo tôi trở lại với nhận thức. Cái lắc rất mạnh và gặng hỏi tên tôi là gì. Tôi trở nên rối vì không hiểu điều gì đang xảy ra. Tên tôi là gì? Tôi đã bật khóc ngay khi đó, lần đầu tiên kể từ khi bị bắt cóc. Người phụ nữ đó đã lại gần và ôm tôi vào lòng. Cô ấy nói rằng, họ đến đây để cứu tôi.
Họ đưa tôi và một số người phụ nữ đến trụ sở cảnh sát. Khi ấy, tôi mới nhận ra được mình đang ở Mumbai. Tôi đã kể lại toàn bộ câu chuyện của mình, về việc đã bị bắt cóc 5 năm và trải qua vài năm đầu tiên ở Hyderabab.
Ở trung tâm giúp đỡ, tôi được nói chuyện với bác sĩ tâm lý, được tham dự các lớp học và tham dự kỳ kiểm tra cuối khóa. Trong thời gian ở đó, tôi phải học cách làm thế nào để ngủ mà không phải là căn phòng “delux” đó, cuộc sống của tôi đã từng chẳng khác gì địa ngục. Những cảm giác không thoải mái khi không bị “xâm nhập” mỗi ngày. Tôi đã học cách sống cuộc sống mới, bởi cuộc sống của vốn không thoải mái vì tủi về nhân phẩm của bản thân và cả làm thế nào để có thể bình thường.
Tôi hiểu rất rõ mình không thể có con được nữa vì quá nhiều lần phá thai không an toàn đã để lại hệ lụy. Cổ tay của tôi cũng từng bị gãy và bong gân bởi “khách hàng”, nó cũng không thể vận động bình thường vì đã không được chăm sóc cẩn thận trong nhiều năm qua.
Với sự giúp đỡ của bác sĩ, tôi đã nhớ lại được địa chỉ nhà tôi lúc nhỏ. Những người trong tổ chức Phi chính phủ đã cố gắng liên lạc với bố mẹ tôi. Họ cho tôi biết, mẹ tôi đã bị mất bởi căn bệnh suy đa cơ quan, vì đã không thể ăn uống gì sau khi tôi biến mất. Còn ba tôi ông đã tự tử sau khi mẹ tôi qua đời.
Những người trong Tổ chức Phi chính phủ đã tìm cho tôi nhà tài trợ ở Delhi. Tôi được chuyển đến đây, học về máy tính và ngôn ngữ, bắt đầu cuộc sống ở đây từ khi đó.
Hiện tại, tôi đang làm công việc giáo viên ở trung tâm tin học. Sống ở căn hộ cho thuê cùng 2 cô bạn gái khác.
Bạn trai tôi, người đã biết mọi thứ về quá khứ đã không mảy may mà yêu và thông cảm với tôi rất nhiều, anh ấy còn cảm thấy đau đớn cho tôi mỗi khi tôi kể chi tiết.
Mặc dù vậy, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bị khó ngủ, thức dậy giữa đêm cùng cơn ác mộng, tôi bị đưa về đó. Những lúc thế, tôi liền gọi cho anh ấy dù đó là nửa đêm, anh ấy luôn bên cạnh và trấn an tôi, giúp tôi cảm thấy mình được an toàn. Anh ấy người con của Punjabi, luôn biết cách làm tôi cười, khiêu vũ cùng tôi, hát vài bài lãng mạn cho tôi nghe, chở tôi đi đâu đó thật xa và nấu những món ăn tôi thích. Anh ấy còn buộc tôi phải đến phòng gym cùng bởi vì cơ thể tôi quá yếu sau thời gian bị giam giữ. Gia đình anh thấy thuộc tầng lớp trung bình lưu vì thế mọi thứ về quá khứ của tôi đều được giấu kín với gia đình và bạn bè anh ấy. Tôi luôn cảm thông vì những điều này nhưng tôi ghét việc mình phải nói dối với họ.
mai dam mai dam mai dam mmmmmmmmmmm.jpg
Gần đầy vào ngày lễ Promise, anh ấy đã ngỏ lời với tôi. Nhưng tôi đã nói không. Tôi cảm thấy mình không xứng đáng với anh ấy chút nào cả. Anh ấy nên tìm một người con gái tốt hơn, người mà không phải lo lắng bởi cơn lo âu ập đến, được giáo dục và đoan trang hơn tôi. Tôi chỉ là một kẻ ốm yếu, không sạch sẽ và càng không xứng đáng trở thành vợ của bất kỳ ai, hãy để tôi được một mình.
Anh nói những điều này không quan trọng với anh, anh vẫn đợi để tôi có thể sẵn sàng, rằng chúng tôi có thể nhận con nuôi và quá khứ của tôi, tất cả những thứ ấy không vấn đề gì với anh cả. Nhưng làm sao tôi có thể làm vậy, tôi cố gắng khiến cho anh ấy hiểu ra, anh có thể tìm được một cô gái tốt hơn tôi. Tôi không muốn mình trở thành một gánh nặng, một kẻ sẽ hủy hoại cuộc đời và cả giấc mơ của anh đâu.
Đây có lẽ là bí mật buồn nhất và sâu thẳm của tôi. Rất cảm ơn vì bạn đã dành thời gian để đọc nó.

Authors get paid when people like you upvote their post.
If you enjoyed what you read here, create your account today and start earning FREE STEEM!
Sort Order:  

Không biết cô gái bất hạnh này tới từ xứ nào vậy bạn :(