April 30, Vietnamese should be happy or sad?

in war •  7 years ago 

I intend to write this article on April 30, but time is not allowed. Now I can write it. If you've read at least one of Huy Duc's "The winning side", or if you're upset for April 30th, not need to read the next one. In contrast I hope you take the time to read the sections below.
800px-Saigon-hubert-van-es.jpg

A member of the CIA helps evacuees up a ladder onto an Air America helicopter on the roof of 22 Gia Long Street April 29, 1975, shortly before Saigon fell to advancing North Vietnamese troops. Photo: Hubert van Es.

Picture source
In Vietnam, mentioned April 30, 1975, almost everyone thought that it was a day of liberation, unification day and so it was a happy day, a really fun. Therefore, the Vietnamese people to rest on April 30, it is considered a holiday, a day to celebrate, temporarily for it is "The New Year".
I'm different, since leaving high school I do not think so anymore. To me, this day is more sad than fun.

When the event on 30/4/1975 occurred, in Vietnam million people have fun, also million people were sad. And now, if you ask a Vietnamese within the country what day is April 30? Much of the answer is "liberation day". And if you ask the overseas Vietnamese, most of them will say the "national resentment day". Well, it's a fun day or a sad day?

First of all we need to consider the price that we paid for April 30, 1975

The biggest and only price I want to mention here is probably the blood of the Vietnamese. The Vietnamese killed each other, for what? To reunification or to liberation? Or to envelop communist doctrine on the whole of Vietnam? Or to serve the ideal of the 3rd international? Or just to serve the Soviet Union and China? As a Vietnamese, think you need to find the answer to this question. The textbook we learned not call war from 1954-1975 is civil war, the reality is almost Vietnamese killed Vietnamese.

Now, look at how other countries reunification their country.

The Germans did not shoot each other to unify the country.
Korea is still not unified. And it is propagated that "reunification" is priceless, but priceless to a higher level than lives?
America also has been civil war, but what after the civil war is different. Vietnam and America is very far different.

The question is whether to launch a war reunification the country? Is that wrong or true? If there is no reunification the "Pearl of the Orient" is there still exists?

We consider more about what came out after April 30, 1975

After the civil war, the American loser did not have to leave the country to become boat people on the sea, the Germans did not have to flee a new regime. The Vietnamese, Those who belong to the fail side had to left the country, accepted as foods for fish to run to another land. Those who stay are "going to be renovated" that most of them not to be back.

Then, under the wise leadership of the "Communist Party of Vietnam". This party is unique, unique leader. And they say that they are "glorious" as "forever" and what Ho Chi Minh condemned the French colonialist through the proclamation on September 2, 1954. And then so far if we try to pondered we would know that French colonial is evil than more or Communist Party is evil. A party leader is like having only one people leader, a king. Yet they overthrew feudalism. What a farce.
In terms of economics, Vietnam now has to learn Cambodia and Laos, no need to think of other rich countries. And this is obvious so I will not say more.
On life, if there is no "liberation" perhaps again. Like Korea, for instance, at least two regions are happy (in their minds, I'm sure most North Koreans think they are happy, they are richer than South Korea and even U.S). And surely we still have Saigon, the jewel of the world. What do Vietnamese people now have? The meals are full of chemicals, the Vietnamese continue to kill the Vietnamese with food and drink have poisonous, pseudo toxic goods are rampant, the world's first / second most cancer rate (Have you ever known someone you know, how many died of cancer?), dead fish systematically, tax / fees / bot increase daily, money keeps inflation every year and that is to promote exports, ethics are becoming despicable than ever . And the Vietnamese are proud to be the most peaceful country in the world, I can not believe it. Take a look at each of the petitioners, look at environmental protests. And peace to do when the number of people who will die from cancer can be greater than the number of people killed by the war?

So, is Vietnamese 30/4 are you happy or sad?


VIETNAMESE

30 tháng 4 là người Việt Nam bạn đã vui hay buồn?

Tôi đã định viết bài này vào ngày 30/4 vừa rồi, nhưng thời gian không cho phép. Bây giờ tôi mới có thể viết nó. Nếu bạn đã từng đọc ít nhất tác phẩm “Bên thắng cuộc” của Huy Đức, hoặc nếu bạn đã buồn cho ngày 30/4 có lẽ không cần đọc những dòng tiếp theo. Ngược lại tôi hi vọng bạn bỏ chút thời gian để đọc những phần dưới đây.
Tại Việt Nam, nhắc đến 30/4/1975 thì gần như ai cũng nghĩ rằng đó là ngày giải phóng, ngày thống nhất và như thế nó là một ngày vui, ngày thật sự vui. Vì thế mà người VN được nghỉ vào ngày 30/4, nó được xem là ngày lễ, ngày để ăn mừng, tạm gọi là một cái tết.

Tôi thì khác, từ khi rời ghế THPT tôi không còn nghĩ như thế nữa. Với tôi, ngày này buồn nhiều hơn vui.
Khi sự kiện ngày 30/4/1975 xảy ra, tại Việt Nam triệu người đã vui thì cũng có triệu người đã buồn. Và bây giờ, nếu bạn hỏi 1 người Việt trong nước rằng ngày 30/4 là ngày gì? Phần lớn câu trả lời là “ngày giải phóng”. Còn nếu bạn hỏi người Việt hải ngoại, phần lớn họ sẽ nói là ngày quốc hận. Vậy, đó là ngày nên vui hay nên buồn?

Trước hết chúng ta cần xét cái giá mà chúng ta đã phải trả cho ngày 30/4/1975

Cái giá lớn nhất và duy nhất tôi muốn đề cập ở đây có lẽ là máu của người Việt Nam. Người Việt Nam đã giết hại lẫn nhau, để làm gì? Để thống nhất ư hay để giải phóng? Hay để phủ lên toàn cõi Việt Nam chủ thuyết của cộng sản? Hay để phục vụ cho lý tưởng của quốc tế thứ 3? Hay chỉ để phục vụ cho Liên Xô và Trung Quốc? Là người Việt Nam, thiết nghĩ bạn cần tìm câu trả lời cho câu hỏi này. Sách giáo khoa chúng ta đã được học không gọi cuộc chiến từ 1954-1975 là nội chiến, thực tế thì gần như là chỉ người Việt đánh người Việt.

  • Giờ thì hãy nhìn cách mà các nước khác thống nhất đất nước của họ.
    Người Đức họ đã không bắn nhau để thống nhất đất nước.
    Triều Tiên tới bây giờ vẫn chưa thống nhất. Và người ta tuyên truyền rằng “thống nhất” là vô giá, nhưng vô giá tới mức cao hơn sinh mạng sao?
    Nước Mỹ cũng đã từng nội chiến nhưng những gì sau nội chiến thì khác Việt Nam chúng ta rất xa.
Câu hỏi đặt ra là có cần phát động chiến tranh để thống nhất đất nước không? Điều đó là sai hay đúng? Nếu không có thống nhất thì “hòn ngọc viễn đông” có còn đó hay không?

Chúng ta xét thêm về những gì có được sau 30/4/1975

Sau nội chiến, bên thua cuộc của người Mỹ đã không phải bỏ xứ ra đi làm thuyền nhân trên biển, người Đức cũng đã không phải chạy trốn một chế độ mới. Còn người VN, bên thua cuộc bỏ xứ ra đi, chấp nhận làm mồi cho cá để chạy tới một vùng đất khác. Người ở lại thì “được đi cải tạo” mà phần đông họ đi cải tạo luôn, không có được về.

Rồi thì toàn cõi nằm dưới sự lãnh đạo sáng suốt của “Đảng cộng sản Việt Nam”. Đảng này là duy nhất, độc tôn lãnh đạo. Và họ nói rằng họ là “quang vinh” là “muôn năm” và những gì Hồ Chí Minh lên án thực dân Pháp qua tuyên ngôn đập lập 2/9/1954 thì sau đó và tới nay nếu chúng ta ngẫm lại chúng ta sẽ thấy thực dân Pháp ác hơn hay Đảng cộng sản ác hơn. Một đảng lãnh đạo thì có khác gì một ông vua lãnh đạo đâu, ấy thế mà đi đánh phong kiến đấy. Thật trơ trẽm.
Về kinh tế thì giờ Việt Nam bắt đầu phải học Campuchia và Lào rồi, không cần phải nghĩ đến những nước giàu sang khác. Và điều này là rõ ràng nên tôi sẽ không nói thêm.
Về đời sống, nếu không có “giải phóng” có lẽ lại hay. Như Triều Tiên chẳng hạn, ít nhất cả 2 miền đều hạnh phúc (dù là trong suy nghĩ của họ, tôi chắc rằng phần đông người Bắc Triều Tiên đều nghĩ họ hạnh phúc, họ là giàu có hơn cả Nam Hàn và thậm chí cả nước Mỹ). Và chắc chắn là chúng ta vẫn còn Sài Gòn, hòn ngọc của thế giới. Còn bây giờ người Việt Nam chúng ta có gì? Những bữa ăn đầy hoá chất, người Việt tiếp tục giết người Việt bằng thức ăn và đồ uống độc hại, hàng giả hàng độc tràn lan, tỷ lệ ung thư nhất/ nhì thế giới (bạn có bao giờ đếm lại xe số người bạn quen chết về ung thư chưa?), cá chết có hệ thống, thuế/ phí/ bot tăng hằng ngày, tiền vẫn lạm phát hằng năm và đó là để thúc đẩy xuất khẩu, đạo đức thì trở nên hèn hạ hơn bao giờ hết. Và Người Việt Nam tự hào là đất nước bình yên nhất thế giới, tôi thật không thể tin được. Hãy ra đường nhìn từng dòng dân oan, nhìn các cuộc biểu tình vì môi trường vì bot và bình yên để làm gì khi số người sẽ chết vì ung thư có thể lớn hơn cả số người chết bởi chiến tranh?

Vậy, 30/4 nếu là người VN bạn vui hay buồn?

Authors get paid when people like you upvote their post.
If you enjoyed what you read here, create your account today and start earning FREE STEEM!
Sort Order:  
Loading...

War is never a solution to any kind of issue.

I have the same opinion with you dear. But humanity is always war.
Thank you for stopping!

Nếu anh ko viết những bài này thi bí mật của nó em không biết .

Có thật không vậy, bài này chỉ là nói tổng quan thôi chứ anh đâu đi chi tiết đâu. Em là sinh viên rồi nhỉ, 20 tuổi phải tự tìm những điều mà nhà trường không bao giờ dạy cho em thôi.
Em là người VN đầu tiền reply bài này đấy, good :)

Cơ bản thì là đẹp phô ra xấu đậy lại . Em còn nhớ trước còn vụ giết hết nhà giáu ở ngoài bắc anh ạ . Vâng em cũng đang tìm hiểu dần dần anh ạ . Nhưng cái anh nói em chưa biết hihi :)))

Vụ em nói là vụ cải cách ruộng đất năm 1954. Nhiều người đã phải chạy vô miền nam lánh nạn. Giờ trong miền nam có một bộ phận được gọi là "bắc 54". tức là người bắc di cư vào đó 1954, những người chạy nạn. Người VN thời cận đại tổng kết lại có 2 lần chạy. 1 lần năm 1954 trốn khỏi chết, 1975 chạy ra xứ người để tìm tự do. Tới nay thì thỉnh thoảng vẫn có người chạy và quan chức cũng đang chạy. Chạy khỏi quê hương!

bài viết hay đấy bác :)

Quá khen rồi! Thanks a lot.
Anh tính viết dài hơn nhưng trình tiếng anh yếu quá ko dịch được, đành viết ngắn lại. :(

Congratulations! This post has been upvoted from the communal account, @minnowsupport, by haccolong from the Minnow Support Project. It's a witness project run by aggroed, ausbitbank, teamsteem, theprophet0, someguy123, neoxian, followbtcnews, and netuoso. The goal is to help Steemit grow by supporting Minnows. Please find us at the Peace, Abundance, and Liberty Network (PALnet) Discord Channel. It's a completely public and open space to all members of the Steemit community who voluntarily choose to be there.

If you would like to delegate to the Minnow Support Project you can do so by clicking on the following links: 50SP, 100SP, 250SP, 500SP, 1000SP, 5000SP.
Be sure to leave at least 50SP undelegated on your account.

Bài viết rất hay.
30/4 là nỗi buồn lịch sử lớn nhứt của người Việt Nam. Nỗi buồn hôm nay còn lớn hơn với một tương lai u tối, khi mà người dân ngày càng khổ sở với cuộc sống, những người yêu nước liên tục bị cầm tù và người cộng sản thì ra sức bòn rút, tháo chạy khỏi quê hương.

Cảm ơn @prisonerofvc
Bạn và tôi là những tiếng nói lạc lõng trong steemit :)
Hi tôi sẽ viết nhiều hơn về các đề tài tương tự, rồi sẽ có những tiếng nói khác ngoài bạn và tôi. :)
Ngày mới vui vẻ nhé!

dengerous war.great your artical.

You make me surprised! I just just just just registered it. Thank you to over with me!